Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 87 : Quá khứ

Ngày đăng: 08:42 27/06/20

Nữ nhân theo đuổi nam nhân vốn là dễ như trở bàn tay, huống chi An Viện Viện lại tuyệt sắc như thế, Hoàng Tùng Đào cấp tốc rơi vào cạm bẫy màu hồng, như mê như say đối với An Viện Viện, cô quạnh Dụ Mạn Đình; mà An Viện Viện lại chờ Dụ Mạn Đình hiểu rõ Hoàng Tùng Đào là một công tử ăn chơi sau đó, lập tức bỏ rơi Hoàng Tùng Đào, thành công thoát ra rời đi, trở lại bên Bối Tĩnh Phương.

An Viện Viện cho rằng kế hoạch này làm được rất hoàn mỹ, tuy rằng để cho Dụ Mạn Đình hiểu lầm, nhưng lại cứu nàng, nàng hi vọng tương lai Dụ Mạn Đình sẽ hiểu An Viện Viện nàng một phen khổ tâm, đồng thời cũng làm cho Bối Tĩnh Phương rất là khẩn trương. Ai biết An Viện Viện một phen khổ tâm, lại tạo nên một đoạn cảm tình rối rắm làm người ta thổn thức, chuyện cũng không có đơn giản như An Viện Viện nghĩ, Dụ Mạn Đình hiểu lầm sâu vô cùng cho rằng An Viện Viện bắt cá hai tay, hoành đao đoạt ái, cho nên Dụ Mạn Đình đã tức giận áp dụng hành động trả thù! Nàng câu dẫn lại Bối Tĩnh Phương.

An Viện Viện rất hiểu Dụ Mạn Đình, nàng bi thương mà thở dài:

– Em biết, dùng tính cách của chị nhất định sẽ trả thù. Ba năm trước đây, tại hội phụ huynh học sinh, ánh mắt Bối Tĩnh Phương nhìn chị đã là lạ, em lúc đó còn tưởng rằng là nguyên nhân do chị quá mức xinh đẹp, dù sao Bối Tĩnh Phương là nam nhân, nam nhân đều thích nhìn nữ nhân xinh đẹp, rất bình thường, nhưng về sau em tỉ mỉ quan sát Dụ Mỹ Nhân, phát hiện nàng có vài chỗ thực sự rất giống Bối Tĩnh Phương. Ai! Mạn Đình, sao chị phải khổ như thế chứ?

– Hu….huu…!!!

Dụ Mạn Đình cất tiếng khóc u oán thê lương, nàng đã thành một cô bé khóc sướt mướt.

An Viện Viện khổ sở mà an ủi:

– Xin lỗi, đều là lỗi của muội muội, muội muội làm cho tỷ tỷ chịu khổ, em có lỗi với chị…

Tiếng khóc còn không dừng, Dụ Mạn Đình liền tức giận chửi mắng:

– Viện Viện, chị thật hối hận, chị muốn nói cho em biết, chị hi vọng Bối Tĩnh Phương sau khi chết sẽ xuống Địa ngục, hắn là súc sinh!

An Viện Viện kinh ngạc không thôi:

– Vì sao nói như vậy?

Dụ Mạn Đình khàn cả giọng mà rống to hơn:

– Chị… chị lúc đó tuy rằng nghĩ tới muốn trả thù em, nhưng căn bản không có nghĩ tới muốn phát sinh quan hệ cùng Bối Tĩnh Phương, Bối Tĩnh Phương cũng biết chị căn bản không thích hắn, thế nhưng là, một ngày cách vài năm sau, Bối Tĩnh Phương hẹn chị đi ra ngoài, thừa dịp chị không chú ý, len lén thả thuốc mê tại trong đồ uống để cho chị uống…

– Cái gì?

An Viện Viện sắc mặt tái nhợt.

– Trước khi chị tỉnh lại, đã bị hắn chà đạp…lấy đi trinh tiết của chị…lại còn mình đầy thương tích… Hicc…hicc…

Dụ Mạn Đình đau khổ mà nhớ lại một đoạn ký ức nghĩ lại mà kinh này, thanh âm cùng thân thể của nàng đều đang run rẩy.

– Thật… Thực sự?

An Viện Viện quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, ân oán nhiều năm qua đọng lại ở trong lòng tỷ muội, dĩ nhiên là do một tay trượng phu của mình tạo thành? Nhớ tới 20 năm trước, cảnh ngộ của mình cùng Dụ Mạn Đình đúng là 10 phần tương tự? Đồng dạng là tỉnh dậy, trinh tiết đã mất, trên người đồng dạng mình đầy thương tích. An Viện Viện cả người phát run, trong miệng của nàng có một cổ nhàn nhạt mặn mùi.

Dụ Mạn Đình mặc cho nước mắt trôi xuống:

– Em không tin, có thể đi hỏi Chúc Cẩm Hoa, mê dược còn là do Chúc Cẩm Hoa đưa cho, nhưng hắn cũng không biết Bối Tĩnh Phương dùng mê dược đi đối phó chị, về sau, Bối Tĩnh Phương gọi Chúc Cẩm Hoa đến dò xét nghe thương thế của chị, chị liền đem chuyện này nói cho Chúc Cẩm Hoa, hắn mới thốt ra, nói cho chị biết lai lịch của mê dược.

– Bối Tĩnh Phương…

An Viện Viện phẫn nộ tới cực điểm, nàng dù cho không tin Dụ Mạn Đình, cũng sẽ tin Chúc Cẩm Hoa, trong hết thảy những người quen biết, người tín nhiệm nhất của An Viện Viện chính là Chúc Cẩm Hoa, nam nhân vẫn dè dặt cẩn thận chất phác này để bảo toàn An Viện Viện cùng Bối Nhị Nhị, đến nay chưa lập gia đình. An Viện Viện biết, Chúc Cẩm Hoa vẫn yêu thầm nàng, loại cảm giác này vừa chuẩn xác lại cường liệt, nhưng An Viện Viện đối với Chúc Cẩm Hoa không có nửa điểm động tâm.

Một người phẫn nộ tích lũy tới cực điểm sẽ chỉ là biết sinh ra oán hận, oán hận tích lũy tới cực điểm sẽ chỉ là biết sinh ra oán độc, oán độc tích lũy tới cực điểm liền lột xác thành hung ác.

Lúc này, An Viện Viện trong đôi mắt liền tràn đầy hung ác, loại này hung ác cũng có thâm hậu tích lũy, nàng đối với Bối Tĩnh Phương đã mất đi cảm tình, giống như Dụ Mạn Đình, An Viện Viện hiện tại hi vọng Bối Tĩnh Phương xuống Địa ngục, không có một tia lưu luyến hay thương hại. Tại trong nội tâm An Viện Viện, Bối Tĩnh Phương quả là bạc tình bạc nghĩa, tàn nhẫn âm hiểm, độc ác gian trá hợp lại thể, hắn một lần lại một lần mà phản bội gia đình, còn một lần lại một lần mà giao cấu cùng mợ Trương bẩn thỉu, vì kéo dài đèn nhang, thật đáng buồn, hắn thậm chí một lần lại một lần đẩy vợ mình về phía nam nhân khác, bán đứng thân thể cao quý của An Viện Viện, đây là khuất nhục khó có thể chịu được.

Một gian giá rẻ trong quán rượu, tia sáng mờ tối, ngồi đối diện Hạ Đoan Nghiễn là một nam tử đẹp trai đốt một điếu thuốc thơm, liên tục hút 3 hớp, hắn mới chậm rãi phun ra đống khói như sương mù, lượn lờ tại trong không gian mờ tối như từng cái u linh phiêu đãng.

Nam tử đẹp trai nhàn nhạt hỏi:

– Tìm tôi?

Hạ Đoan Nghiễn đờ đẫn nói:

– Tìm ai không trọng yếu, quan trọng là… Bang Đức quốc có thể làm đc chuyện người khác không thể làm.

Trong đôi mắt nam tử đẹp trai hiện lên một tia thô bạo:

– Ông muốn Bang đức quốc làm cái gì?

Hạ Đoan Nghiễn nhàn nhạt nói:

– Diệt trừ một người.

—Hết chương 87—​