Thầy Giáo Môn Văn

Chương 13 : Thiên thần

Ngày đăng: 12:45 26/08/20

Thật là thoải mái!
Bộ ngực sữa của thiếu nữ dán chặt trên lưng khiến thầy giáo không khỏi suy nghĩ lung tung.
Đôi tay chầy sát ôm chặt cặp đùi mát lạnh như muốn cùng hòa tan.
Cặp thầy trò cõng nhau trên con đường đầy nắng.
Vũ Phong mặt mày ân cần, mặc kệ những ánh mắt ghen tị của những thanh niên ven đường.
Bích Diệp mặt mày đỏ ửng, đôi bàn tay xoa nắn bắp đùi khiến nàng thiếu nữ nóng hết cả người. Cô nghĩ: ‘thầy mình hôm nay làm sao vậy chứ? Cứ thích dê mình hoài.’
Nhưng rồi khi nghe những lời hỏi han đầy quan tâm và lo lắng của Vũ Phong thì cô cũng mặc kệ. Đằng nào thì cũng là thầy nghĩ tốt cho mình.
Rẽ qua vài cái ngã ba, cuối cùng hai thầy trò cũng đến nơi.
Thiên Thai khu biệt thự lớn nhất khu đông. Người có nhà ở đây không phú thì quý, nhiều người đồn nhau rằng. Chỉ cần có nhà ở Thiên Thai thì địa vị xa hội xẽ cao hơn một bậc.
“ Thầy ơi, đến nơi rồi.”
Dừng lại trước căn nhà nhỏ xinh xắn mà Vũ Phong cảm thấy ngỡ ngàng. Vũ Phong không ngờ rằng cô học sinh bé bỏng của mình lại giàu có như vậy.
Tuy nhiên điều làm Vũ Phong ngạc nhiên nhất không phải điều đó. Mà là vì nếu so sánh thì căn nhà trước mặt nhỏ hơn những căn biệt thự xung quanh rất nhiều. Nhưng không phải vì thế mà nó thiếu đẳng cấp so với những căn nhà còn lại.
Tuy căn nhà không lớn nhưng khung cảnh lại vô cùng xinh đẹp, cấy cối xanh tươi tạo ra không gian vô cùng thoáng đãng. Nơi đây trở thành một trỗ nghỉ ngơi vô cùng lý tưởng.
Nhẹ nhàng đặt Bích Diệp dựa vào cánh cổng sắt uy nghiêm, Vũ Phong tiến tới bấm chuông cửa.
Cong…cong…
“ Ai đấy? Tôi ra ngay.”
Tiếng nói thánh khiết ôn nhu như gió thu vang lên. Giọng nói như khiến người nghe lạc vào chốn bồng lai vậy.
Bích Hồng đang chuẩn bị ra shop sớm vì hôm nay là ngày nhập hàng thì tiếng chuông cửa vang lên. Điều đó khiến nàng ngạc nhiên vô cùng, nàng là mẹ đơn thân do không muốn người ngoài dị nghị nên rất ít bạn bè. Vả lại bạn của nàng toàn là nữ, mỗi khi đến thì đều gọi trước nên trả ai bấm chuông sáng sớm như vậy cả.
Đè nén sự tò mò của mình, Bích Hồng nhanh chóng bước ra cổng.
Vũ Phong trờ một lúc chưa thấy air a mở cửa thì bắt đầu mất kiên nhẫn, phải biết rằng hắn còn 5km phải chạy nữa đấy.
Vũ Phong đang định quay sang hỏi cô học trò xinh xắn của mình thì tiếng lạch cạnh mở cửa khiến hắn phải dừng lại.
Vừa quay lại Thầy giáo dạy Văn đã sững người: Mẹ ơi! Thiên thần…
Mái tóc dài bồng bồng bềnh trước gió, làn da mịn màng như tuyết trắng.
Đôi mắt long lanh khiêu tình ẩn trong cặp kính đầy tri thức.
Bộ váy công sở bó sát tôn lên thân hình ma quỷ khiến nhiều gã đàn ông quyền thế phải them thuồng.
Bộ ngực đầy đặn như muốn phá tan cúc áo nhảy ra ngoài, chiếc mông ngạo kiều vểnh cao như sợ người đằng trước không thấy.
Nhìn thiếu phụ trước mặt mà Vũ Phong không biết từ nào để diễn tả, thật sự là nàng quá đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta phải trầm mê.
Phải nói thật rằng từ trước đến giờ hắn chưa gặp phải ai hoàn mỹ đến vậy. Tuy Bích Diệp, Trương Tuyết hay Thanh Thủy đều rất đẹp nhưng ba người còn trẻ, còn là học sinh nên cơ thể chưa phát triển toàn diện. Vả lại sự thành thục và khí chất thanh cao của Bích Hồng là thứ ba nàng chưa có được.
Tuy tả nhiều là thế nhưng thật ra lại trôi qua rất nhanh, từ lúc Bích Hồng mở của đến lúc Vũ Phong sững người thì cũng chỉ một hai giây mà thôi.
Thấy người đàn ông đứng trước cửa nhà mình từ nãy không lên tiếng thì Bích Hồng đành hỏi.
“ Anh tìm ai?”
“ A…à…tôi…”
Vũ Phong lúng túng, thật là quê mà. Không hiểu sao hắn lại mất hình tượng đến vậy, Là do nàng quá đẹp chăng?
Thấy Vũ Phong không biết phải làm sao khiến Bích Diệp mỉm cười, với nàng thì điều này vô cùng quen thuộc, vì người đàn ông nào gặp người mẹ đáng tự hào của nàng thì đều thất thố cả. Ai bảo mẹ nàng hoàn mỹ quá đi. Mặt như được điêu khắc tinh xảo, thân hình đồng hồ cát vạn người mê.
“ Mẹ ơi, đây là Thầy Phong – thầy giáo môn Văn của lớp con.”
Thấy không khí có vẻ bối rối thì Bích Diệp lên tiếng phá tan sự ngượng ngùng.
Đến giờ Bích Hồng mới để ý tới đứa con gái bảo bối của mình đang đứng bên cạnh. Nhưng khuôn mặt tái nhợt của cô bé khiến nàng lo lắng.
“ Ối Diệp con sao thế? Sao mặt tái mét thế này?”
Bích Hồng vội vã hỏi han ân cần, tình thương của mẹ dành cho con sẽ không bao giờ cạn. Với nàng lại càng đặc biệt hơn, từ khi bị gia đình hắt hủi thì cả thế đối với nàng như thu nhỏ lại…Chỉ còn mình con thôi! Con là tất cả, là thứ quý giá nhất mà ông trời đã trao cho nàng.
Vì được mẹ quan tâm nên Bích Diệp mới hay lười biếng. Nhưng đối với Hồng thì điều đó không quan trọng. Chỉ cần con vui là nàng đã vui rồi.
“ Con không sao, con chỉ bị chuột rút thôi. May gặp thầy Phong giúp đỡ.”
Thấy ánh mắt lo lắng của mẹ mà lòng Bích Diệp cảm thấy ấm áp. Trên thế gian này mẹ nàng là tuyệt nhất.
Nghe con gái bảo không sao thì Hồng yên tâm, vả lại nghe con gái bảo được sự hỗ trợ của thầy giáo thì nàng quay sang nhìn Vũ Phong với ánh mắt cảm ơn.
Nhẹ nhàng đỡ bảo bối vào nhà, Bích Hồng không quên nói với Vũ Phong:
“ Mời thầy vào nhà uống nước.”
Thấy mỹ phụ mời thì Vũ Phong cũng cảm thấy ái ngại, mình mới gặp lần đầu mà đã vào nhà có khiến người ta đánh giá không?
Nhưng cuối cùng khi nhìn lại bóng hình xinh đẹp trước mặt mà Vũ Phong sao lòng. Thôi mặc kệ, được nói truyện cùng người đẹp thì tội gì phải về. Đàn ông thì ai trả dê, họ hơn nhau là ở việc có dám làm hay không.
“ Vậy thì làm phiền chị.” Gọi chị thì cũng chẳng sai, vì Vũ Phong mới 32 mà thôi còn Bích Hồng thì đã 35,36 rồi.
Sau khi cả ba đã ngồi trên ghế thì Bích Diệp mới kể lại chuyện mình bị chuột rút rồi thầy đưa về nhà ra sao. Nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến đoạn nàng lộ hàng hay việc thầy thi thoảng bóp mông nàng trên đường về nhà.
Nghe song con gái kể việc Vũ Phong tốn một đoạn xa đưa nàng về nhà thì Bích Diệp rối rít cảm ơn.
“ Cảm ơn thầy nhiều, mất công thầy đưa con gái tôi về tận đây.”
Vũ Phong giật mình rời ánh mắt khỏi bộ ngực hùng vĩ trước mặt mà lên tiếng.
“ Không có gì. Đây là trách nhiệm của nhà giáo chúng tôi.”
“ Thầy thật là người tận tâm.”
Nói rồi Bích Hồng quay sang con gái vẫn còn đàng ngồi bên mà nói.
“ Con phải cảm ơn thầy đấy.”
Sau khi cả ba đã ngồi trên ghế thì Bích Diệp mới kể lại chuyện mình bị chuột rút rồi thầy đưa về nhà ra sao. Nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến đoạn nàng lộ hàng hay việc thầy thi thoảng bóp mông nàng trên đường về nhà.
Nghe song con gái kể việc Vũ Phong tốn một đoạn xa đưa nàng về nhà thì Bích Diệp rối rít cảm ơn.
“ Cảm ơn thầy nhiều, mất công thầy đưa con gái tôi về tận đây.”
Vũ Phong giật mình rời ánh mắt khỏi bộ ngực hùng vĩ trước mặt mà lên tiếng.
“ Không có gì. Đây là trách nhiệm của nhà giáo chúng tôi.”
“ Thầy thật là người tận tâm.”
Nói rồi Bích Hồng quay sang con gái vẫn còn đàng ngồi bên mà nói.
“ Con phải cảm ơn thầy đấy.”
“ Vâng ạ! Em cảm ơn thầy nhiều.”
Tuy cảm ơn là vậy nhưng Bích Diệp vẫn dơ dơ nắm đấm như muốn cảnh cáo Vũ Phong. Hừ! Toàn giúp đỡ để dê học sinh thôi.
Thấy bộ dạng của Bích Diệp mà Vũ Phong bật cười, thật là dễ thương mà. Hai mẹ con nhà này thật là mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.
Nhìn bộ dạng của đôi thầy trò mà Bích Hồng trả biết ra sao.
“ Thôi chân con đau hay hôm nay nghỉ học một buổi nhé? Để mẹ gọi điện xin cho.”
“ Ấy thôi không được đâu mẹ ơi. Hôm nay con có bài kiểm tra, con không muốn nghỉ.”
Thấy mẹ bảo nghỉ thì Bích Diệp đã la toáng lên. Hôm nay nàng mà nghỉ là lần sau chết thật sự đấy, nàng không muốn làm bài kiểm tra một mình a.
“ Nhưng chân con đau thế này…Liệu có đi được không?”
“ Nhưng…”
Nghe hai người đẹp nói chuyệ nãy giò mà Vũ Phong say đắm. Giờ đây hắn mới lên tiếng.
“ Tôi có xe, hay để tôi đưa em ấy đi. Đằng nào tôi cũng có tiết đầu ở lớp đấy.”
“ Oa, tốt quá. Em cảm ơn thầy.”
Thấy Vũ Phong bảo có xe là Bích Diệp vui sướng nhảy cẫng lên, quên đi cả nỗi đau đang tàn phá bắp chân.
“ Cái con bé này chân đang đau đấy. Vậy có phiền thầy quá không?”
Thấy con gái vui sướng vì chuyện nhỏ nhặt như vậy thì Bích Hồng mỉm cười, nhưng vẫn còn thầy giáo đang ngồi nên nàng gắt. Rồi quay lại Vũ Phong cười nhẹ rồi từ tốn hỏi.
“ Có gì đâu, em ấy là học trò của tôi mà.”
Nhìn nụ cười mê đắm trước mặt mà Vũ Phong thấy người lâng lâng. Trả lời dứt khoát mà quên mất việc còn phải chạy 5km nữa.
MMMMM
Trời hôm nay mưa nên ở nhà. Do đó viết sớm cho ae đọc! :))