Thay Thế Phẩm

Chương 1 :

Ngày đăng: 12:15 30/04/20


Đầu tháng năm, thời tiết đã rất nóng. Ngôn Thư Vũ mặc một chiếc t-shirt mỏng, ngắn tay đứng trong bếp bận rộn. Màn đêm dần buông, ánh dương cuối ngày len lỏi qua khung cửa sổ, ánh lên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của Ngôn Thư Vũ.



Từ cửa phòng bếp, Trang Khải thò người vào: “Tôi đã về.”



Ngôn Thừa Vũ đưa tay lau mồ hôi trên má, quay đầu hướng Trang Khải nói: “Anh chờ một chút, đồ ăn lập tức có ngay. Mau đi thay quần áo trước đi!”



“Hảo”, đoạn xoay người rời khỏi.



Ngôn Thừa Vũ đem thức ăn đặt lên bàn, thuận tiện cầm bát đũa sắp xếp đâu ra đấy.



Trang Khải từ phòng ngủ đi ra, bộ đồ ở nhà màu trắng bằng bông nổi bật lên thân hình cao ngất, cùng một cặp với chiếc áo t-shirt của Thư Vũ.



“Vừa đúng lúc, ngồi xuống ăn đi.” Ngôn Thư Vũ cười cười cầm khăn lau tay, sau đó mới kéo ghế ngồi xuống.



Trang Khải cũng kéo ghế ngồi, cầm lấy bát đũa trước mặt, thanh âm lãnh đạm nói: “Cực cho cậu,” rồi như lơ đãng thêm một câu, “Trời nóng nực, cũng không cần nấu nướng ở nhà, ra ngoài ăn cho mát mẻ.”



“Thức ăn bên ngoài làm sao bằng ở nhà, vừa đắt lại thiếu dinh dưỡng, hay là anh ghét thức ăn em nấu rồi?” Ngôn Thư Vũ thuận miệng trả lời, gắp một ít thức ăn, ngẩng đầu nhìn Trang Khải mỉm cười.



“Tôi nào dám. Ăn uống tất cả đều theo ý cậu.” Trong giọng nói như có như không mang cảm giác sủng nịnh.



Một bữa ăn coi như là ấm áp.



Ánh đèn phòng bếp mang màu cam nhu hòa, dường như làm tình cảm thêm ấm áp. Ngôn Thư Vũ cách một bàn ăn nhìn gương mặt anh tuấn của nam nhân, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, ngẫu nhiên trong ánh mắt tựa hồ ánh lên sự vui vẻ.
“Em buổi chiều trông thấy anh trên phố X.”



Không khí thoáng chốc nặng nề, sau nửa ngày Trang Khải mới lãnh đạm nói: “Cậu biết.”



Có đôi khi Ngôn Thư Vũ thực ghét Trang Khải vì sao luôn minh bạch như vậy, chỉ hai chữ đơn giản đã có thể đem mọi câu hỏi tiếp theo của cậu chặn lại ngay lập tức.



“Anh yêu người đó.”



“Cậu ấy vĩnh viễn là bằng hữu tốt nhất của tôi.” Trang Khải ngừng một chút, như đền bù mà thêm một câu: “Cậu không cần lo lắng.”



Đúng vậy, không cần phải lo lắng. Ngôn Thư Vũ đứng dậy về phòng, cố lờ đi cảm giác đau thắt ở ngực trái, nội tâm rối thành một mảnh.



 .



Thời gian lại qua đi, hai người họ vẫn cùng một chỗ. Ngôn Thư Vũ từng không dưới một lần phỉ nhổ chính mình, biết rõ mình chỉ là kẻ thế thân vậy mà vẫn cứng đầu, ngoan cố. Kì thật cậu cũng đã từng có ý nghĩ rời đi, chỉ là không đành lòng. Tình yêu của Ngôn Thư Vũ dành cho Trang Khải, tựa hồ không thể tự mình thoát ra được.



Ngôn Thư Vũ lại quan sát nam nhân ngồi bên kia sopha, cười tự giễu. Kể từ khi biết đến sự tồn tại của Yến Dương, cậu liền để mình cuốn vào một trò chơi cá cược. Cậu đem tự tôn cùng thể diện của bản thân ra đánh cuộc, ôm ấp ảo mộng đến một ngày Trang Khải sẽ yêu mình. Hắn đã xác định y chỉ là bằng hữu, vậy là cậu vẫn còn cơ hội. Ngôn Thư Vũ không lo Trang Khải lừa dối mình, vì cậu biết hắn sẽ không bao giờ nói dối. Cậu biết rõ Trang Khải như thế.



Vậy, còn nếu như thua? Nội tâm Thư Vũ giãy giụa, một mực lảng tránh câu hỏi này. Cậu dùng ngón trỏ vuốt vuốt lông mày, khẽ thở dài, chậm rãi tự nhủ với chính mình .



Đến lúc ấy, liền cứ thế rời đi thôi.