Thay Thế Phẩm

Chương 18 :

Ngày đăng: 12:15 30/04/20


Một vài lần Trang Khải đến tiệm bánh cũng sẽ gặp Lâm Cảnh Thư.



Hai người đều không biểu hiện gì khác thường, Lâm Cảnh Thư trước nay đối với ngoại nhân không thất lễ, Trang Khải tự nhiên cũng không nói gì.



Lâm Cảnh Thư biết rõ Trang Khải với Ngôn Thư Vũ đã là quá khứ, kể cả chuyện Trang Khải muốn cùng Thư Vũ làm bạn bè bình thường. Cậu lúc đầu nghe điều này cũng dị nghị không thích nhưng Ngôn Thư Vũ đồng ý là có lí do riêng của anh, dù sao Trang Khải cũng có hiếu với Ngôn gia. Huống hồ cậu tin tưởng Ngôn Thư Vũ nên với quyết định của anh cũng không đề cập đến.



 



Tối đêm hôm này Trang Khải trước khi lái xe về nhà rẽ qua cửa tiệm bánh.



Còn chưa vào đến cửa đã ngửi được mùi canh gà hầm thuốc quen thuộc, mùi thơm nồng đậm hòa lẫn với không khí ngọt nị của tiệm bánh ngọt không hề có cảm giác ngột ngạt, ngược lại… lại có một loại hương vị đặc biệt khác. Trang Khải khẽ giật mình, dừng bước. Mùi hương quen thuộc đã ba năm không ngửi thấy quẩn quanh nơi chóp mũi, trong lòng ngổn ngang tâm tình, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.



Đúng lúc đó tiếng Lâm Cảnh Thư vang lên, thanh âm thanh niên tràn đầy sức sống, “Súp hôm nay thơm quá, Thư Vũ tay nghề của anh còn hơn cả đầu bếp đó nha. Nếu lỡ sau này có thất nghiệp chúng ta chỉ cần đi bán canh hầm cũng không lo chết đói.”



Ngôn Thư Vũ có phần bất đắc dĩ trả lời, “Cậu không nghĩ được gì hơn sao? Tôi thất nghiệp cũng không mang cậu đi bán canh hầm đâu, nhìn xem cậu gầy như vậy, mỗi ngày đều uống còn không béo lên được, người khác thấy thế cũng chẳng dám mua canh chúng ta bán.”



“Ở công trường bề bộn, bận bịu quá nên quên ăn… Á Thư Vũ anh đừng đánh người, hảo hảo, em nghe lời anh, lần sau cam đoan ăn cơm đúng giờ.” Lâm Cảnh Thư tựa hồ vừa né tránh vừa vui vẻ nói.



“Tranh thủ thời gian uống hết đi, đêm nay không về nhà ăn cơm. Ở cầu X có bắn pháo hoa chúng ta đến đó xem đi, cậu có đi không?”



“Đương nhiên đi, Thư Vũ đi đâu em sẽ đi đó, phu hát phu theo, tất nhiên phải đi rồi. Nào, anh cũng uống canh.”




Hắn lái xe đến một bãi đỗ xe bên cạnh cầu X, bỏ xe lại đi bộ. Sắc trời dần đen, đèn hai bên cầu lục tục sáng dần lên. Bờ sông có rất nhiều tình lữ lui tới thắp hoa đăng, hắn lẳng lặng đứng nhìn, từng chiếc hoa đăng nhỏ trong dòng nước trôi nổi.



Đã từng có một lần, Ngôn Thư Vũ muốn cùng hắn đi bộ buổi tối. Phong cảnh hai bên cầu kia cũng rất đẹp, tuy không được thả hoa đăng nhưng cũng có nhiều người tới tản bộ. Khi đó hắn không đáp lại, Ngôn Thư Vũ hỏi thêm hai lần, sau đó cũng không còn nhắc tới nữa.



Những thứ hắn đã từng để lỡ, bây giờ nghĩ lại muốn mà cầu không được.



Hắn đứng ở chân cầu, nhìn dòng nước lặng lờ trôi, nghĩ đến những trước kia điều chưa từng làm với cậu.



Ngửa đầu nhìn chiếc đèn cạnh cầu, chóp mũi tựa hồ còn ngửi được hương thơm quen thuộc. Hình ảnh Ngôn Thư Vũ cùng người kia ở chung lại hiện ra, nhất cử nhất động phảng phất như điều khiển tâm tình của hắn. Hắn biết rõ Ngôn Thư Vũ và Lâm Cảnh Thư ở cùng nhau, có điều chính mắt mình nhìn thấy vẫn khiến lòng hắn khó chịu. Nụ cười hạnh phúc của bọn họ như tảng đá trong lồng ngực, ép hắn đến không thể thở nổi. Nhưng Trang Khải vẫn tự làm khổ mình mà không ngừng hồi tưởng.



Ngôn Thư Vũ cũng đã từng như vậy, cậu đã từng nhịn cho hắn một chén súp thơm ngon, hương khí nồng đậm.



Ngôn Thư Vũ cũng đã từng như vậy, cậu đã từng hỏi hắn, có hay không có muốn cùng nhau xem hoa đăng.



Trái tim càng đau, đầu óc lại càng thanh tỉnh.



Trang Khải hiểu được, đối với hắn tất cả đều chỉ là hai chữ…



Đã từng.