Thay Thế Phẩm
Chương 23 :
Ngày đăng: 12:15 30/04/20
Từ sau lần đó, Ngôn Thư Vũ vốn nghĩ rằng Trang Khải một thời gian sẽ không quấy rầy mình nữa, không ngờ ngược lại dù mưa gió hắn vẫn không đổi ngày ngày đến tiệm bánh của cậu.
Trang Khải lúc này đã quyết định, trước kia muốn từ từ dung nhập nhưng căn bản đều vô dụng, nếu đã cùng Ngôn Thư Vũ nói rõ thì bây giờ bằng bất cứ giá nào hắn sẽ quấn quít lấy cậu, mọi chiêu trò đều đem ra dùng.
Ngôn Thư Vũ đương nhiên không thèm để hắn vào mắt. Kể từ sau khi phân rõ ranh giới với Trang Khải, chút tình cảm bằng hữu cũng xem như đánh mất.
Nhưng Trang Khải mỗi ngày đều đến cửa hàng cậu cũng không có biện pháp nào khác. Cậu đã thử nói chuyện nghiêm túc hai lần, thậm chí dùng cả những từ ngữ vô cùng khó nghe. Những lúc ấy Trang Khải chỉ bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười, coi cậu như đứa trẻ cố tình gây sự. Ngôn Thư Vũ không thể làm gì khác ngoài nhắm mắt cho qua, mặc kệ Trang Khải tự do xuất nhập.
Cửa hàng Ngôn Thư Vũ nằm ở khu phố xá sầm uất, vị trí đẹp nên khá nhiều người biết đến, làm ăn sinh ý tốt. Trang Khải trực tiếp đẩy cửa đi vào như khách bình thường cậu không thể đem người đuổi ra, chỉ đành lạnh mặt hờ hững mong hắn biết khó mà lui.
Có điều Trang Khải làm sao có thể dễ dàng lui bước như vậy, hắn vất vả mới tới được ngày hôm nay, cho dù Ngôn Thư Vũ sắc mặt không tốt nhưng tối thiểu hắn cũng muốn cậu biết tâm ý của hắn. Trước kia hắn muốn dần dần để cậu động tâm, tuy nhiên hiệu quả quá mức nhỏ bé. Kì thật Trang Khải không phải không có những thủ đoạn nhỏ khác để Ngôn Thư Vũ ngoan ngoãn nghe theo mình, chỉ có điều hắn thực sự không nỡ, nên đành dùng biện pháp ngu ngốc cứng đầu này để Ngôn Thư Vũ chứng kiến thành ý của mình.
Bên này Trang Khải mỗi ngày tìm đến, bên đó Ngôn Thư Vũ mặt không biểu tình, nhìn không chớp mắt, coi hắn như không khí. Trang Khải tìm mọi chủ đề để gợi chuyện Ngôn Thư Vũ chỉ mắt điếc tai ngơ.
Hiện giờ người cậu không muốn nhìn thấy nhất chính là hắn, nếu đã tiễn đi không được thì bảo cậu phản ứng với mấy câu chuyện của hắn, là hoàn toàn không có khả năng.
.
Xế chiều hôm nay, Trang Khải lại tới cửa hàng của Ngôn Thư Vũ. Thời gian này đúng lúc tan tầm cùng tan học, trong tiệm nhiều khách hơn bình thường, công việc cũng lu bù lên. Lúc Trang Khải đến Ngôn Thư Vũ và hai nhân viên đang bận túi bụi.
Ngôn Thư Vũ cúi người giới thiệu điểm tâm cho một vị khách, vừa đứng thẳng dậy liền nhìn thấy Trang Khải mở cửa đi vào.
Trang Khải mỉm cười ý chào, giữa lông mày tràn ngập ấm áp vui vẻ. Ngôn Thư Vũ nhíu nhíu mày, quay đầu không thèm nhìn.
Trang Khải không được đáp lại cũng không để ý, tiếp tục đi tới chào hỏi Tống Giai Giai và Trầm Thu. Trầm Thu mỉm cười gật gật đầu, Tống Giai Giai nhướng mắt nhìn ông chủ của mình dạo qua dạo lại trước mắt, ngượng ngùng cười “Ha ha” hai tiếng rồi tiếp tục chạy đi giới thiệu thực đơn, khóe mắt thỉnh thoảng vẫn liếc sang bên cạnh.
Thời điểm này nhiều học sinh tan tầm tới quán tìm cái gì lót bụng, cũng có không ít người muốn mua điểm tâm về nhà, chẳng mấy chốc trong quán toàn người là người. Trang Khải như không có chuyện gì vén tay áo đến giúp hỗ trợ. Hắn áo sơmi xắn tay, tiếu dung thành khẩn, thanh âm ôn hòa, hơn nữa đối với các loại bánh trong tiệm hắn cũng có chút hiểu biết, lúc này còn có thể thuận tiện giới thiệu cho một vài vị khách.
Ngôn Thư Vũ không đáp lại, nhắc mình nhịn cảm giác muốn lật bàn xuống, tại sao lại có loại người vô sỉ đến mức này.
Trang Khải xem như không nhìn thấy, bao dung cười cười, tự tay gắp món ăn gần nhất trước mặt mình vào bát Ngôn Thư Vũ, “Nếm thử đi, anh nhớ em thích món này.”
Ngôn Thư Vũ cầm đũa ngăn lại động tác của Trang Khải, hàm răng nghiến chặt, từ cổ họng gằn ra một tia âm thanh, “Cảm ơn, anh tự ăn đồ của mình đi là tốt rồi.”
Trang Khải cũng không dây dưa, vòng đôi đũa một vòng tròn quay về bát của mình, bắt đầu say sưa ăn, còn không quên ca ngợi hai ba câu, “Tay nghề của dì càng ngày càng tốt.”
Lửa giận trong lòng Ngôn Thư Vũ thoáng chốc bùng lên, “Tôi đã nói anh đừng xuất hiện trong tầm mắt môi, cách xa nhà tôi ra một chút.” Khả năng nhẫn nại tu dưỡng nhiều năm bị Trang Khải triệt để công phá, cậu trước đây còn không biết người này có thể làm ra loại việc quấn quít vô lại như vậy, hơn nữa còn vô lại đến tự nhiên như không.
Trang Khải để đũa xuống, ngữ khí ôn như lại có điểm bất đắc dĩ, phảng phất như sủng nịnh nói chuyện với đứa trẻ cố tình gây sự, “Thư Vũ, anh tới đây để thăm cô chú đã nhiều ngày không gặp.”
“Anh…” Ngôn Thư Vũ muốn nói cha mẹ tôi không cần anh quan tâm, chính là nghẹn ở yết hầu không nói nên lời. Cha mẹ cậu đích xác được Trang Khải chiếu cố không ít, bất kể là trước kia hay hiện tại. Những năm này cậu không ở nhà, Trang Khải người này không biết đã dùng cách nào mà cha mẹ cậu đều đối đãi với hắn như con cháu trong nhà, có thể nói cười, lại còn lưu lại ăn cơm.
Ngôn Thư Vũ là người tinh ý, tuy cậu không đem những chuyện này nháo trước mặt cha mẹ nhưng cũng không có nghĩa là cậu chịu để yên xem Trang Khải đóng kịch.
Cậu hít một hơi thật sâu, tận lực kìm nén ngữ điệu, “Trang Khải, từ nay về sau tôi sẽ chiếu cố tốt cha mẹ của tôi, xin anh không cần tới nữa.”
Trang Khải khẽ thở dài, “Thư Vũ, em đừng như vậy. Anh là thật tâm nghĩ có thể giúp cô chú làm chút gì đó, không phải chỉ là cho em, những năm này ở chung anh thực sự coi cô chú như người nhà của mình.”
Ngôn Thư Vũ nghẹn lời, hung hăng trừng mắt nhìn Trang Khải.
Trang Khải buông bát ôn hòa nhìn cậu mỉm cười, vẫn là bộ dáng săn sóc ôn nhu.
Ngôn Thư Vũ càng thêm tức giận, một khắc cũng không muốn ở cùng hắn một chỗ nhưng lại sợ cha mẹ nhìn thấy, đành cố nén rầu rĩ ăn xong bữa khuya này.