Thay Thế Phẩm

Chương 3 :

Ngày đăng: 12:15 30/04/20


Ở Đại học, Ngôn Thư Vũ theo học ngành kế toán. Gia đình có một công ty kế toán viên cao cấp, cộng thêm Ngôn Thư Vũ vốn tỉ mỉ, cẩn thận càng tăng thêm sự uy tín, tin cậy, tương lai của cậu với nghề này có tiền đồ không nhỏ. Có khi đến kì họp lớp, bạn học của cậu còn không ngừng cảm thán nói: “Ngôn Thư Vũ, ngươi sắp bò được lên làm Kế toán trưởng chưa a?”



Chính là không có ai biết, kì thực, Ngôn Thư Vũ không hề thích nghề kế toán. Lúc trước Ngôn Thư Vũ chọn nghề này tất cả vì cha mẹ cậu yêu cầu, hai người bọn họ đều là những kế toán viên cao cấp có tiếng, cho nên họ cũng mong con trai mình sẽ đi lên từ công việc này. Ngôn Thư Vũ vốn hiếu thuận từ nhỏ, cậu rất ít khi trái lại lời cha mẹ, liền cứ theo đó mà chọn ngành này. Khi đó suy nghĩ Ngôn Thư Vũ còn vô cùng đơn giản, cậu không thích ngành này, nhưng cũng không đến mức chán ghét, có thể khiến cha mẹ vui, vì cớ gì mà lại không làm?



Cho nên khi cậu quyết định come-out, cơ hồ là lần đầu tiên khiến cha mẹ phải thất vọng.



Ngôn Thư Vũ quỳ trong phòng khách cả một đêm, chứng kiến mẹ vì cậu mà bị tăng huyết áp, tay chống trán ngồi im trên ghế sopha thở, môi tức giận đến phát run. Cha không hề nói một câu nào, trầm mặc ngồi ở ghế bên kia im lặng hút thuốc, bình thường cha cậu hút rất ít, chỉ khi nào khách đến mới hút xã giao, vậy mà giờ đây hết điều này đến điều khác, tàn thuốc vội rơi đầy trên đất.



Chỉ duy nhất còn chị gái gấp đến độ rơi nhanh nước mắt, khuyên cậu hướng cha mẹ nhận sai, cam đoan từ sau sẽ không còn như vậy nữa.



Ngôn Thư Vũ lặng lẽ nhìn hết thảy mọi người,trong tâm cũng đau đến không kiềm chế được. Nhưng vẫn một mực nhất quyết, cố gắng vì tương lai hạnh phúc cùng Trang Khải sau này.



Khi ấy còn chưa biết đến sự tồn tại của một Yến Dương kia, vừa mới tốt nghiệp Đại học, Ngôn Thư Vũ xác định Trang Khải chính là người cậu nguyện ở cùng một đời. Cậu không muốn giấu diếm điều này với gia đình, vì vậy mới một mình thu xếp chỗ bố mẹ thành toàn, sau đó quyết tâm dốc sức cùng Trang Khải tự xây nên một gia đình nhỏ.



Chị gái vẫn tiếp tục khuyên bảo, người chị thường ngày xinh đẹp cứng rắn của cậu cũng đã khóc đến suy sụp.



Ngôn Thư Vũ nhìn chị lắc đầu, sắc mặt tiều tụy, con mắt tuy sưng đỏ lại cố vẽ nên một tia cười ảm đạm: “Chị, em cũng rất khó chịu. Nhưng hai mươi hai năm qua đây là lần đầu tiên em yêu một người, em nghe lời đã hai mươi hai năm, nay chỉ phản nghịch một lần duy nhất. Em muốn, mãi cùng hắn một chỗ.”



Nữ tử nước mắt thoáng tràn ra, cánh tay yếu ớt xoa bả vai đứa em ngốc nghếch. Nàng không biết hắn của cậu là ai, tựa hồ chính Ngôn Thư Vũ cũng không để cho nàng biết. Đứa ngốc này, tại sao không như những đứa trẻ khác cứ bình thường mà yêu đương.



Ngôn Thư Vũ tay nắm chặt run rẩy đặt trên đầu gối, con ngươi sưng đỏ nhưng ánh mặt thập phần kiên định.



Cứ như vậy trải qua một đêm, cha mẹ không nhượng bước, chị gái cũng vô pháp lay chuyển tâm ý Ngôn Thư Vũ, đành phải lau nước mắt khuyên cậu tạm thời hãy rời đi, sau này ắt sẽ có biện pháp giải quyết.



Kết quả liền tạm thời cho đến tận bây giờ, mối quan hệ với cha mẹ duy trì nửa vời, chị gái không lay chuyển nổi tâm trí Ngôn Thư Vũ đành phải ngẫu nhiên nói cho cậu một ít tin tức của gia đình.


Ngôn Thư Vũ hạ thấp âm thanh, chậm rãi quyết định nói: “Tôi đã có bạn gái rồi.”



Đúng vậy, cậu đã có bạn gái. Dù đó là một nam nhân, nhưng nam nhân này đã chiếm vị trí của “bạn gái” trong lòng cậu, cũng là người Ngôn Thư Vũ hi vọng có thể cùng đi với nhau đến cuối đời.



Triệu Đông mở to mắt, sau đó hung hăng vỗ bồm bộp lên vai Ngôn Thư Vũ: “Thực không nhìn ra, tiểu tử cậu thế mà giấu được đủ bí mật.” Ngữ khí còn mang theo chút vui sướng, buông lỏng.



“Cậu rất vui vẻ?” Ngôn Thư Vũ có điểm kinh ngạc hỏi.



“Cũng có một chút. Không gạt cậu, thật ra có sư muội tôi từ hồi Đại học cũng đang làm việc tại công ty, nàng vừa ý cậu đã lâu, thực ra tôi cũng có điểm yêu mến nàng, nhưng là so sánh với cậu, cảm thấy thật nguy hiểm… Aizza sau này yên tâm được rồi!” Triệu Đông cười hắc hắc, lại bắt đầu bày ra bộ dáng không đứng đắn, nói xong vẫn chưa thỏa mãn tò mò lại bắt đầu hỏi chuyện: “Quen nhau bao lâu rồi? Cậu cùng người kia là bằng hữu?”



Đã bao lâu? Ngôn Thư Vũ lại có điểm thất thần. Qua vài ngày nữa là tròn sáu năm, tự cho là hắn yêu mình hai năm, come-out với gia đình cũng đã bốn năm tròn.



Hai năm đầu tiên lòng cậu tràn đầy tung tăng như chim sẻ mừng rỡ, bốn năm tiếp theo đem mình ra cược chiến thắng cho bản thân. Tuy không thấy hiệu quả, nhưng nguyên lai là đã lâu như vậy rồi.



Đột nhiên, chợt cảm thấy mệt mỏi.



“Ân… cũng đã sáu năm.”



 .



Mưa dần dần tạnh, Ngôn Thư Vũ chia tay Triệu Đông ra về.



Nhìn gương mặt vui vẻ của Triệu Đông vẫy tay từ biệt, cùng bóng lưng tuổi trẻ cơ hồ căng tràn sức sống cùng sự sung sướng.



Ngôn Thư Vũ kìm lòng không được mà cảm thấy… hâm mộ.