Thay Thế Phẩm
Chương 7 :
Ngày đăng: 12:15 30/04/20
Đồng hồ sinh học của Ngôn Thư Vũ trước nay cực kì chuẩn, như mọi ngày đã tỉnh lại. Từ từ mở mắt nhìn sang vị trí bên cạnh mình, một mảnh lạnh lẽo, chứng tỏ Trang Khải không hề về nhà. Chính cậu cũng thầm đoán được hắn nhất định sẽ thức trắng ở bệnh viện canh giữ Yến Dương, nhưng lúc này trong lòng cũng không tránh được cảm thấy mất mát.
Rời khỏi giường, Thư Vũ cảm giác rõ rệt cơn đau đầu choáng váng. Cậu nghĩ, hóa ra mấy năm nay sức khỏe đã không còn được tốt như trước kia nữa.
Bởi vì không phải cuối tuần, cũng không có ý định xin nghỉ, Ngôn Thư Vũ xay xẩm mặt mày đi vào phòng tắm. Trong lúc đánh răng, chợt nhìn lên chiếc gương trên bồn rửa mặt. Trong gương xuất hiện một nam nhân có khuôn mặt tái nhợt, cánh tay đờ đẫn đưa bàn chải, miệng đầy kem đánh răng, ánh mắt không còn thần thái mà trở nên tiều tụy, đáng thương.
Ngôn Thư Vũ yên lặng phỉ nhổ nam nhân trước mặt, lập tức nhanh chóng đánh răng rửa mặt.
Đứng trước gương cố gắng điều chỉnh một chút biểu tình, hai tay vỗ vỗ lên mặt sau đó mới bước ra khỏi phòng tắm, phát hiện Trang Khải đã trở về, ngồi im lìm trên ghế sopha ngoài phòng khách, Ngôn Thư Vũ tiến đến hỏi: “Anh về rồi? Yến Dương có khỏe không?”
“Ân, đã không có việc gì, bác sĩ nói chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn ở bệnh viện.” Trang Khải nhẹ nói nhưng biểu lộ lại không hề buông lỏng, ngược lại có chút nghiêm trọng.
Ngôn Thư Vũ có điểm kì quái, bất quá cũng không có tâm tình quan tâm đến, cậu hiện giờ thực sự mệt mỏi. Ngôn Thư Vũ bước qua sopha chuẩn bị thay quần áo đi làm, đột nhiên bị Trang Khải đứng lên đi tới ôm trọn lấy.
Trang Khải ôm từ phía sau, hai tay vòng qua ôm chặt, hơi thở nóng rực nhẹ mơn man vành tai Ngôn Thư Vũ.
Ngôn Thư Vũ dừng lại, kì thật cũng là bởi cậu không đi tiếp được, khẽ thở dài không nói lời nào.
“Thực xin lỗi, Thư Vũ, thực xin lỗi.” Thanh âm Trang Khải ép tới trầm thấp, phảng phất có điểm không được tự nhiên.
Ngôn Thư Vũ tránh khỏi đôi tay đang ôm lấy mình, quay đầu cười nói: “Không cần phải xin lỗi em, Phật đã dạy cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp.”
Trang Khải không nói gì thêm, lại vòng tay ôm chặt lấy Thư Vũ. Ngôn Thư Vũ để hắn ôm mình một hồi rồi mới mở miệng nói: “Buông ra nào, em còn phải đi làm.”
Trang Khải không có buông, “Cậu hôm nay đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi sẽ trông cậu.”
Có qua có lại, chiếc chén rất nhanh liền thấy đáy.
Rồi lại thêm một chén nữa.
Trang Khải bình tĩnh từ tốn nói với Ngôn Thư Vũ: “Yến Dương đã không có việc gì, chúng ta về trước thôi.”
Ngôn Thư Vũ gật đầu, cùng Trang Khải hướng bọn họ chào từ biệt.
Phương Di cùng lão thái thái nói lời cảm ơn cuối cùng, Yến Dương nằm trên giường khẽ mỉm cười thăm hỏi.
Hết thảy nhìn đều vô cùng hòa hợp.
Từ lúc rời khỏi phòng bệnh, hắn đều không để ý tới Ngôn Thư Vũ yên lặng theo sau.
Trang Khải ngồi vào xe, Thư Vũ ngồi vào ghế phó bên cạnh.
Trang Khải không nói lời nào, Ngôn Thư Vũ cũng không mở miệng. Cậu đang nghĩ, tình huống này là tình huống gì? Cậu có thể hiểu Trang Khải, nhưng cậu lại không phải là Trang Khải. Độ ấm trong vòng tay ngày đó của Trang Khải dường như cậu vẫn cảm nhận được, nhưng mọi chuyện đang xảy ra hôm nay phải xem như thế nào?
Nghiêng đầu nhìn cảnh thành phố lướt nhanh qua cửa sổ, cậu thả người chìm vào ghế da mềm mại, nhẹ nhàng thở dài.
Trang Khải, rốt cuộc anh để em ở đâu?