Thay Tim
Chương 1 : Giới thiệu
Ngày đăng: 03:30 19/04/20
Cô đơn là một người cuồng hoan
Cuồng hoan là một đám người cô đơn
Tình yêu vốn bắt đầu từ tình bạn
Nhưng dần dần tôi đã quên cảm giác có một người bạn là như thế nào
Tôi một người một mình ăn cơm lữ hành nay đây mai đó
Đọc sách một mình viết thư cho mình nói chuyện tâm sự với chính mình
Chẳng qua là, tâm trí lại bay tới nơi nào ngay cả bản thân cũng không rõ
Tôi nghĩ, tôi không chỉ mất đi người bạn
[ Từ - Trần Hiểu Quyên ]
Tuyết rơi.
Cô đẩy cửa sổ ra, vài bông tuyết bay xuống cửa sổ.
Để chờ trận tuyết này, cô đã nghỉ luôn năm ngày, đến Gia Dân này chờ ba ngày.
Dự báo thời tiết nói, trận tuyết đầu mùa này sẽ rơi vào sáng sớm hôm nay. Cứ theo tình hình này thì xem ra ngày mai sẽ có một trận tuyết lớn!
Nghĩ đến là buồn, sống hai mươi bảy năm nay, ngay cả một người cùng ngồi ngắm tuyết rơi cô cũng không có.
“Tôi một người một mình ăn cơm lữ hành, nay đây mai đó, đọc sách một mình, viết thư cho mình, nói chuyện tâm sự với chính mình……” Cô hát khẽ, vươn tay hứng lấy bông tuyết ngoài cửa sổ.
Ánh mắt lại vô ý quét qua một nơi –
Hắn vẫn ở đó.
Người đàn ông cô đơn giống cô.
Từ ngày đầu tiên cô đến đây thuê phòng nghỉ đã chú ý tới hắn, ba ngày nay, hắn vẫn cuộn tròn ngồi ở chỗ rẽ cuối con ngõ nhỏ, cũng không rõ, trời tối, thân hình hắn dường như hòa vào bóng tối.
Nhìn hắn rất giống kẻ lang thang không có nhà để về, ban ngày có người đi ngang qua, còn quăng chút bánh mì hoặc tiền lẻ cho hắn, nhưng hắn chưa bao giờ nhặt lên, cũng không nhúc nhích, luôn nhìn chăm chú một góc kia của con ngõ, ngoan cố chờ đợi thứ gì đó.
Có vài lần cô muốn chạy tới hỏi, rốt cuộc hắn đang đợi gì? Đằng đẵng ba ngày — hoặc là lâu hơn, trước khi cô đến, thậm chí lâu đến nỗi cô không có cách nào tưởng tượng được, hắn chưa từng rời đi một bước, là ai nhẫn tâm để hắn ở nơi này chờ đợi lâu như vậy?
“Đúng, tối hôm qua tôi nói như thế, nhưng không phải –” Điều này hoàn toàn ngoài dự kiến của cô.
Ý cô vốn là cho hắn ở nhờ một đêm, không đành lòng nhìn hắn bị chết cóng, nhưng, nhưng cô thực sự không ngờ, hắn lại tưởng cô muốn hắn đi theo cô.
Vậy, sự chờ đợi ban đầu kia, cố chấp như vậy, lâu như vậy, lại buông tay sao?
Đôi mắt kia rõ ràng vô cùng cố chấp, không thể thuyết phục, sao mới nói hai ba câu, hắn đã dễ dàng buông xuôi đi theo cô?
Cô không hiểu.
“Anh — thực sự muốn đi theo tôi?”
Hắn kiên định gật đầu.
Cô rũ mắt suy nghĩ, không trả lời ngay.
Hắn cũng không thúc giục, nhắm mắt đi theo sau cô, im lặng.
Đúng vậy, có gì không thể được?
Một người ăn cơm lữ hành, ngày ngày tự nói chuyện với chính mình, cô quá ghét, nếu có người bầu bạn, cuộc đời buồn chán này của cô, có lẽ sẽ có chút niềm vui?
Hắn cô đơn, mà cô cũng cần một người bạn, vậy, mang theo hắn có gì mà không được?
“Đồng ý với tôi vài điều kiện.” Cô quay đầu lại, nhìn hắn nói.
“Tôi không biết anh hiểu thế giới của tôi bao nhiêu, nhưng không sao, tôi sẽ dạy anh, tất cả mọi thứ trong cuộc sống tôi sẽ phụ trách, nhưng lời nói của tôi anh phải nghe theo, chuyện tôi nói không được làm thì tuyệt đối không thể làm.”
Hắn gật đầu.
Cho đến bây giờ, hắn luôn làm theo lời cô nói.
“Anh – chắc là động vật ăn thịt?” Cô cười cười. “Cho dù có một ngày anh muốn ăn cả tôi cũng không sao, nhưng cho đến khi tôi chết, anh không được rời khỏi tôi.”
Hắn há mồm muốn nói, lại thôi, rồi gật đầu một chút.
“Như vậy, tôi tên là Chu Ninh Dạ, anh thì sao? Có tên không?”
“Tôi, Lâm Giang.”