Thay Tim

Chương 10 :

Ngày đăng: 03:30 19/04/20


ỳ thực, hắn không nhớ hết những ngày hắn đã trải qua, lúc bắt đầu có thể nhớ chính xác, là từ một ngày nào đó –

Ngày đó, tuyết đổ rất lớn, hắn rất đói, tìm không thấy thức ăn thì

bỗng thấy có một quả cầu hồng hồng bên ngoài hang động hắn ở. Hắn vốn

lấy nó làm đồ chơi, đặt ở giữa hang thưởng thức. Nó thực thần kỳ, sẽ

phát ra ánh sáng nóng nóng, cho nên lúc ngủ, hắn sẽ đem nó giấu dưới

bụng, nóng nóng, sẽ không bị lạnh.



Nhưng mà hôm nay, hắn thật sự rất đói bụng, bên ngoài tuyết vẫn rơi

không ngừng, không thể đi ra kiếm ăn, vì thế hắn liếm liếm quả cầu kia,

tưởng tượng nó là đồ ăn, một lần, hai lần, sau đó không ngờ, liền muốt

mất món đồ chơi đó!



Bụng nóng nóng, toàn thân căng lên giống như sắp nổ tung, hắn khó

chịu lăn lộn chung quanh hang động, lăn qua lăn lại, vẫn nóng rực như

cũ, nóng sắp chết mất –



Vì thế hắn nhớ tới tuyết bên ngoài, tuyết lạnh lạnh.



Hắn đi ra ngoài động, ở trong tuyết lạnh lăn lộn, vẫn nóng rực như cũ.



Hắn đã không còn khí lực, ghé vào trong tuyết cũng không nhúc nhích, hắn nghĩ, hắn hẳn là sắp chết rồi.



Không biết lại qua bao lâu, đại khái là lúc tuyết sắp chôn vùi thân thể hắn, có tiếng bước chân con người truyền tới.



Bước chân bước trong tuyết không có tiếng động, nhưng hắn biết.



Con người rất xấu, nhìn thấy sẽ giết chết bọn hắn, cho dù hắn không

có làm gì, không tấn công con người, mỗi ngày an phận ở trên núi bắt thỏ hoang cùng con sóc nhỏ để ăn, mùa đông không có thỏ hoang cùng sóc thì

ăn trái cây, chưa bao giờ làm chuyện xấu, nhưng mà bọn họ nhìn thấy là

muốn giết hắn, bởi vậy hắn cũng không thích con người, nhìn thấy sẽ né

tránh.



Nhưng mà bây giờ hắn không động được, người này sẽ giết chết hắn.



“A?” Tiếng nói nhẹ nhàng dịu dàng vang lên, đó là giọng nói mềm mại, dễ nghe nhất mà hắn được nghe.



Có một đôi tay mảnh khảnh đẩy tuyết vùi trên người hắn: “Bị thương sao?”



Hắn mở mí mắt, không có khí lực trả lời cô.



“Thật đáng thương……” Cô muốn giúp hắn, hắn bây giờ rất yếu, cho nên

cô không sợ hắn, nhưng mà không xác định được sau khi hắn khỏe lại có

thể tấn công cô hay không, tính khát máu hoang dã của loài thú thường

khó mà đoán được.



Cô gái ngồi xổm trước mặt hắn, cắn môi khổ tư.



“Ta sẽ cố gắng giúp ngươi, nhưng ngươi có thể đồng ý với ta, không thương tổn ta không?”



Hắn sẽ không! Bình thường con người mới có thể thương tổn bọn hắn.



Hắn rất muốn phản bác, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn gật đầu một chút.



“Nghe hiểu sao? Thật là một con sói có linh tính.” Cô vui vẻ thở nhẹ, không chần chờ ôm lấy hắn.



Đằng trước có cái hang động, hắn cũng không nhẹ, dường như cô phải

đem hết toàn bộ sức lực mới có thể ôm được hắn, may mắn hang động không

xa. Sau khi vào sơn động, rất nhanh cô tìm được vài cành khô không ẩm

ướt cùng đá đánh lửa, làm cho hang động ấm áp lên một chút, cũng giúp cô xem xét miệng vết thương của hắn.



“Thì ra là một con sói nha, nhìn thật là đẹp mắt……” Cô cười khẽ.



Hừ, hắn không cần con người khen ngợi, con người đều là sinh vật dối trá nhất, quỷ kế đa đoan, nhất định là có mục đích gì……



Nhưng mà….. ưm, cảm giác lòng bàn tay cô mềm nhẹ vuốt ve bộ lông thực sự thoải mái, tiếng cười giống như tiếng chuông thanh thúy thật dễ

nghe…… Hắn cũng không bị dụ dỗ, tuyệt đối không có, chỉ là như vậy vừa

khéo làm cho thân thể hắn giảm bớt khó chịu một chút mà thôi.



“Không có miệng vết thương nha, vậy không phải bị thợ săn gây thương tích……” Cô hoang mang tự nói.



“Là do bị lạnh sao? Cũng đúng, tối hôm qua tuyết rất lớn, nếu không

phải muốn tìm ngọc bội mẫu thân để lại, ta cũng sẽ không đi ra…… Đúng

rồi, ta tới thăm dì, bọn họ ở giữa sườn núi kia, dượng cũng là thợ săn,

nhang mà ông ta không phải người xấu, chỉ vì muốn sinh tồn mà thôi,

giống như các ngươi vì muốn no bụng cũng phải săn, hiểu không?”



Hiểu, nhưng mà hắn vẫn không thích con người.



Cô lau đi những bông tuyết trên người con sói, nhẹ nhàng ôm nó vào trong lòng: “Như vậy có ấm áp hơn chút nào không?”



Hắn không phải là quá lạnh, mà là quá nóng.



Nhưng mà thân thể cô mềm thoải mái hơn sơn động, cho nên hắn cũng không kháng nghị, ngoan ngoãn để cô ôm.



“Đúng rồi, ngươi đói không? Ta có mang chút thịt, muốn ăn không?”



Thịt được đưa đến bên miệng hắn, hắn liếm liếm, hương vị cũng không

tệ, há mồm ăn luôn, liếm sạch sẽ nước thịt, hương vị thịt còn lại trên

lòng bàn tay cô cũng liếm sạch sẽ.



“Rất ngứa.” Cô cười khẽ :“Ngươi đang làm nũng sao?”



Con sói này thực ôn thuần. Cô gái vô cùng yêu thích sờ sờ hắn.



Bởi vì được vuốt ve rất thoải mái, hắn không cẩn thận ngủ quên, sau khi tỉnh lại, không nhìn thấy cô gái. Cô vụng trộm chạy mất!



Hừ, không quan tâm, dù sao hắn vốn chỉ có một mình, hắn không cần.



Nhưng ngoài ý muốn là, ngày hôm sau cô gái lại tới nữa, trừ thịt cô

làm ăn thật ngon, còn có chân gà to được nướng thơm cho hắn ăn.



Cô mỗi ngày đều đến, trừ mang đồ ăn cho hắn, cũng sẽ ở trong sơn động một thời gian, ôm ôm hắn, sờ sờ hắn, cùng hắn tâm sự thật nhiều.



Cô gái nói, cô là con gái một, mẫu thân sau khi sinh cô không bao lâu thì chết, phụ thân không tái hôn, toàn tâm quản lý việc làm ăn.



Tuy rằng gia cảnh dư dả, áo cơm không lo, phụ thân cũng rất thương

cô, nhưng mà thiên kim tiểu thư ở khuê phòng thực tịch mịch, ngay cả bạn nói chuyện cũng không có.



Cô thường thường nhớ mẫu thân, có đôi khi cũng nghĩ, cô kỳ thực không phản đối phụ thân tái hôn, có thể sinh thêm đệ đệ hoặc muội muội làm

cho trong nhà náo nhiệt chút cũng không sao, nhưng mà phụ thân quá yêu

nương.



Yêu? Đó là cái gì? Có ngon như chân gà nướng không? Vì sao nhất định phải yêu?



Sau đó có một ngày, cô gái không tới.



Hắn ngồi ở trước sơn động, từ buổi sáng đợi đến giữa trưa, lại đến khi trời tối, đều không gặp được cô.



Hắn thật thất vọng. Cô rõ ràng nói bọn họ là bằng hữu, vì sao đột nhiên không tới?



Ngày thứ hai, hắn vẫn là ngồi ở trước sơn động, không nhúc nhích chờ, ngay cả mắt cũng không dám chớp, sợ cô đến đây, hắn sẽ không nhìn thấy.



Hắn vẫn luôn chờ, luôn luôn chờ, cũng không dám đi đâu, cũng không biết đã đợi bao lâu, cô rốt cục đến đây.



Hắn vui vẻ muốn ôm lấy cô, sợ cô biến mất như trước kia, nhưng hắn
Hắn hơi hiểu, lại không hiểu hoàn toàn.



Vậy nếu hắn cũng tu năm trăm năm, có thể cũng có duyên phận với cô

một đời hay không? Nếu năm trăm năm không đủ, một ngàn năm cũng có thể,

nếu không được, không làm vợ chồng cũng có thể, chỉ cần có thể gặp được

cô……



“Ngươi có cần phải si tình như vậy không? Hại ta bị ngươi cảm động đến muốn khóc.”



Si tình…… Thì ra cái này gọi là si tình, thì ra…… Hắn yêu nàng.



Không kịp hỏi cô nghi vấn trong lòng, bây giờ rốt cục đã hiểu.



Không thể lại nhìn cô cùng trượng phu tình cảm sâu đậm, tương lai sẽ

có bao nhiêu đứa nhỏ, tâm quá mức chua xót, so với miệng vết thương còn

đau hơn hơn, hắn nói, hắn không muốn nhìn.



“Như vậy, ngươi liền an tâm ngủ. Nếu nguyện vọng duy nhất của ngươi

là tìm nàng, ta sẽ thành toàn cho ngươi, chờ sau khi tỉnh lại, nàng ấy

sẽ đi tìm ngươi, dung nhan có lẽ sẽ thay đổi, ngươi chỉ cần nhớ giữa cổ

tay nàng ấy có chấm chu sa, đây là ta thay ngươi lưu lại manh mối, đừng

quên.”



Đây là những lời cuối cùng tiên nữ tỷ tỷ lưu cho hắn, từ nay, hắn lâm vào giấc ngủ sâu thật lâu.



Hắn không biết là, Giang Ngưng Nguyệt mười tám tuổi xuất giá, hai

mươi tuổi vì chồng sinh một đứa con trai, rồi sau đó, ngày qua ngày,

tươi cười dần dần biến mất, không ai biết được nguyên do. Năm cô ba mươi tuổi, buồn bực không vui, không bệnh mà chết.



Lúc lâm chung, cô biết rõ mình có lỗi với chồng,với con. Nhưng cô không có cách nào, cô không khống chế được chính mình……



Nói lời xin lỗi, nói rõ con người trên thế gian đều không toàn vẹn,

rốt cục có thể giải phóng cho cái tên được cô khóa trong từ lâu.



“Lâm Giang……”



“Ngươi còn nhớ rõ hắn?”



Lúc hấp hối, thân ảnh mông lung như sương, giống như khói nhẹ xuất hiện ở trước mắt cô, nhìn không ra.



“Nhớ……” Luôn luôn nhớ.



Trái tim, có một tiếng nói, kể ra rất nhiều tâm sự……



Cô cảm nhận được, một nam nhân dùng tâm ý như thế nào, nhớ từng cái nhăn mày cười của cô.



Cô nghe thấy, tâm sự nam nhân kia chưa từng nói ra, ê ẩm, đau đớn không muốn xa rời.



Chỉ cần Ngưng Nguyệt sống sót, tim của ta cho nàng.



Làm sao cô có thể quên?



Nghe thấy những lời này, làm sao cô còn có thể mỉm cười với hôn nhân

của mình, dùng tim của hắn đổi lấy tính mạng của cô mà sống những ngày

hạnh phúc? Cô không có cách nào!



Ngưng Nguyệt, Ngưng Nguyệt, Ngưng Nguyệt……



Mỗi ngày, cô đều nghe thấy hắn gọi cô, mỗi một lần đều ẩn chứa vô tận tình ý.



Ngưng Nguyệt giúp ta bôi thuốc, thật vui vẻ.



Ngưng Nguyệt nắm tay của ta, dạy ta viết chữ, tay cô thật mềm.



Ngưng Nguyệt kể truyện cho ta nghe, nhưng ta chán ghét Pháp Hải, vì sao người cùng xà không thể ở cùng nhau?



Ngưng Nguyệt đối với ta thật tốt, ta vĩnh viễn không cần rời đi nàng.



Ngưng Nguyệt, đừng thành thân, tim, sẽ đau.



Ngưng Nguyệt, đừng, không cần ta……



Trái tim này là của hắn, bên trong cất giấu rất nhiều tâm sự thuộc về hắn, cái gì mà linh dược của cao nhân, tất cả đều là gạt người! Bọn họ

làm sao có thể lừa gạt nàng như thế!



“Lâm Giang, Lâm Giang…… Chàng ở nơi nào? Dưới hoàng tuyền, Chàng chờ ta sao?”



“Hắn còn chưa có chết, ta cứu hắn.”



Bóng trắng nói: “Ngươi muốn tìm hắn?”



Muốn.



Chỉ cần có thể gặp lại hắn, mặc kệ ở nơi nào, cô đều phải đi.



Mười năm nay, cô nghe từng câu từng câu, cảm nhận tâm ý của hắn, cũng từng giọt từng giọt thấy rõ tâm ý của mình.



Đổi tim cho em, vì tim tôi, đã im đậm hình bóng em.



Cô muốn Lâm Giang.



“Vết thương của hắn, cần một ngàn năm để bình phục, ngươi cũng chờ sao?”



Ta chờ.



“Như vậy, liền một ngàn năm đi!”



Có thể nhờ ngươi — giúp ta một việc hay không.



“Là việc gì?”



Nếu, ngươi có cách cứu Lâm Giang, như vậy, có cách nào, có thể che lại thất tình lục dục của ta không?



“Có loại pháp thuật này, nhưng vì sao ngươi phải làm vậy?”



Mời đem pháp thuật giải…… đặt ở trên người Lâm Giang.



Cô tuyệt không muốn động tâm với bất kỳ kẻ nào, không vướng tình cảm, không yêu ai cả.



Cô chờ, bảo đảm khi hắn xuất hiện, có thể liếc mắt một cái liền cảm giác được sự khác biệt, không bỏ lỡ hắn nữa.



“Có thể.” Bóng trắng rõ ràng đồng ý rồi.



Về sau, liên tiếp bảy kiếp, cô lẻ loi một mình sống trên đời, lúc chết vẫn luôn độc thân.



Tính cách của cô luôn lãnh đạm ít ham muốn, dây tơ hồng của nguyệt lão luôn đứt, làm thế nào cũng không se lại được.



Nữ tử thần bí nói, Lâm Giang dùng ngàn năm chờ đợi, đổi lấy một đời

cùng cô, nếu không đủ, như vậy lấy thêm của cô, có đủ hay không?



Cô dùng bảy kiếp chờ đợi, bảy kiếp tịch mịch, bảy kiếp cô đơn thê lương, đổi lấy – một đời có thể thương hắn.



Ông trời, liệu có đồng ý không?