Thay Tim
Chương 6 :
Ngày đăng: 03:30 19/04/20
Giờ cơm trưa, Chu Ninh Dạ đi mua cơm hộp, khi trở về chỗ, cô liền gọi điện thoại cho Lâm Giang. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn đi làm chính
thức, không biết tình hình như thế nào rồi?
Từ khi hắn bắt đầu đi làm, cô liền mua cho hắn một cái điện thoại di
động, để đảm bảo cô có thể liên lạc với hắn bất cứ lúc nào, xác định hắn vẫn khỏe. Lâm Giang nói, mọi người đối với hắn tốt lắm.
“Anh sẽ tự lo cho mình, Ninh Dạ không cần lo lắng”.
“Ừ” – Để thưởng cho hắn, cô đồng ý tối sẽ làm món bò beefsteak mà hắn thích. Kể từ lần đầu tiên được ăn món bò beefsteak, hắn liền nhớ mãi
không quên, nhìn bộ dáng hắn muốn ăn lại không dám mở miệng nói với cô
thật đáng yêu. Trêu chọc hắn đủ, cô mới đồng ý hôm nay tan việc sẽ làm
cho hắn ăn.
Cúp điện thoại, cô yên lặng vùi đầu ăn cơm hộp.
Đồng nghiệp phòng kế toán của cô đều tranh thủ thời gian nghỉ trưa
làm việc theo nhóm. Trong văn phòng thường có mua bán một số sản phẩm
tốt với số lượng lớn, từ mỹ phẩm đến các sản phẩm ăn vặt nổi tiếng đều
có. Cô chưa từng tham dự, nhưng bây giờ hình như đang có món thịt bò
ngon chất lượng cao a. Đúng rồi, Lâm Giang thích ăn món này, nếu mua về, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ.
“Vậy… có thể mua dùm tôi một phần hay không ?”
Toàn văn phòng lặng ngắt như tờ, mọi người nhìn trái nhìn phải mới xác định được tiếng nói từ chỗ cô vọng lại.
“Cô… muốn tham gia ?”
“Ừ, có thể không?”
“À…… ừ…… Có thể chứ……” – Đồng nghiệp sửng sốt trả lời.
Một người bình thường lạnh lùng, cao ngạo, đối với hoạt động của bọn
họ hoàn toàn không có hứng thú, hôm nay đột nhiên dùng giọng điệu mong
đợi khẩn cầu các cô, khó trách cả đám bị dọa đến kinh ngạc.
Ngày đồ đặt được đưa đến, các đồng nghiệp tuy rằng cảm thấy cô lạnh
lùng khó gần nhưng vẫn nhịn không được chia sẻ vài bí quyết nhỏ cho cô.
Ngày hôm sau liền thấy cô đem một ít bánh ngọt đến, thận trọng nói cảm
ơn.
“Tôi làm theo phương pháp của cô, thịt rất non, anh ấy ăn rất vui vẻ, thật sự cám ơn cô”.
Từ trước tới nay sao họ không phát hiện Ninh Dạ là người rất có nề
nếp, làm việc gì cũng rất nghiêm túc ? Không những thế còn rất đáng yêu. Vì thế, các cô lại dạy cho cô ấy vài cách làm thịt bò khác. Nghe nói
người đàn ông trong nhà Ninh Dạ là người cuồng yêu thịt bò, nhìn bộ dáng cô ấy nghiêm túc ghi chép, đột nhiên cảm thấy người này thật ra không
lạnh lùng, khó thân cận như vậy.
Sau này, có mua đồ, mọi người đều thuận tiện hỏi cô một chút : “Cô có muốn mua tôm không ?”. Sau khi cô cúp máy kiền trả lời : “Anh ấy muốn
ăn, cho tôi hai phần”.
Vì thế dần dần, mọi người đã có thể cùng nhau tán gẫu vài câu, ngẫu nhiên còn hẹn nhau ra ngoài dùng cơm.
“Cô thật cưng chiều người đàn ông nhà cô nha” – Căn cứ theo quan sát
của mọi người, cô ấy còn cưng chiều người đàn ông kia lên đến trời.
Cô cười cười, không phản bác.
“Cô có biết trước kia, vì sao mọi người đều xa cách cô không ?” – Một đồng nghiệp đột nhiên nói : “Cô không bao giờ cười, cũng không cùng mọi người qua lại, sẽ làm người ta cảm thấy cô thật lạnh lùng cao ngạo,
không đem ai để vào mắt”.
Cô ngửa đầu.“Không có chuyện gì có thể cười.”
Đúng, vấn đề chính là ở đây.
Có một số người trời sinh tính tình điềm đạm, thiếu thốn tình cảm,
người ngoài không dễ tiếp xúc với cô. Bởi vì cô đơn, ít có chuyện gì
đáng để vui vẻ nên cô không cười, người ngoài liền xa cách cô, như thế
cô lại càng thêm cô đơn, cứ vậy làm thành một vòng tuần hoàn.
Nhưng mà, bây giờ cô có niềm vui.
Bây giờ, cô có thể cảm nhận được trái tim của mọi người, cuộc sống có mục tiêu, ánh mắt dịu dàng hơn, trên môi luôn là nụ cười nhẹ, khắp nơi
đều là biểu hiện của sự thay đổi của cô. Cô có niềm vui, hiểu được mỉm
cười là như thế nào.
“Trước kia không biết cô, cách nhìn lại dễ chịu ảnh hưởng của dư luận bên ngoài, sau này từ từ phát hiện, rất nhiều chuyện thấy vậy chứ không phải như vậy. Cô không oán hận người hãm hại cô kia sao ?”
Chuyện đó đã không phải là bí mật ở công ty này. Năm đó công ty tổ
chức thi tuyển nhân viên, Chu Ninh Dạ thi vào phòng tiêu thụ với điểm
cực cao, tất cả quản lý phỏng vấn đều đánh giá cao, thành tích đầu vào
Danh, lợi, địa vị xã hội.
“Tôi nghĩ, cô không thèm để ý đến những thứ đó.” – Khi mới gặp, cô
tiếp xúc với bên ngoài cực ít, vì sao hôm nay lại thay đổi suy nghĩ,
thậm chí còn không thèm để ý đến tâm trạng của Lâm Giang ?
“Không phải không để ý, trước kia là không cần dùng đến” – Trước kia, cho dù có được toàn thế giới, đối với cô mà nói cũng không có gì khác,
nhưng bây giờ cô có Lâm Giang, tâm học được cách tham lam.
“Tiền quan trọng như vậy sao ?”
“Ở giai đoạn này mà nói, quả thật là vậy”.
“Tốt lắm, bổn cô nương rất hợp ý Lâm Giang, bán hắn cho tôi đi ! Mười triệu có đủ hay không ?”
Cô yêu tiền, tôi cho cô yêu đủ !
Chu Ninh Dạ không thể tin trừng cô: “Cô xem Lâm Giang là cái gì ?”
“Không đủ sao ? Tôi có thể trả thêm !” – Tôn Y Nỉ ngoài cười nhưng trong không cười.
“……”
“Cộng thêm căn nhà cô đang ở, được không?” – Càng nói càng cố ý.
Lâm Giang ở phía dưới bàn ăn giật nhẹ ống tay áo cô, ám chỉ cô không
cần làm quá nữa, Ninh Dạ rất tức giận. Chu Ninh Dạ lạnh lùng liếc cô một cái, trực tiếp quay qua hắn: “Lâm Giang, chúng ta về nhà.”
“Ừ !” – Hắn chậm rãi đến bên cạnh cô, để cô nắm tay hắn đi về nhà, âm thầm quay đầu lén nhìn Tôn Y Nỉ một cái.
Y Nỉ rõ ràng không có ý như vậy, vì sao lại cố ý nói những lời này chọc giận Ninh Dạ ?
Trắng mắt — hắn nghe được từ này ở trên tivi, khi đó Ninh Dạ không
giải thích ý nghĩa xác thực của nó, nhưng mà bây giờ hắn cảm thấy hành
vi của Y Nỉ hoàn toàn giải thích cho hai chữ này.
Trên đường về nhà, hắn cảm giác bàn tay kia nắm lấy hắn rất chặt.
“Lâm Giang, em sẽ không bán anh, cho dù nghèo hơn nữa cũng sẽ không.” – Cô nhẹ nhàng nói.
“Ừ” – Hắn biết.
Cô đột nhiên dừng bước, hắn không hiểu nghiêng đầu đang muốn đặt câu
hỏi, thân thể mềm mại thơm ngát không hề báo trước nhào vào ngực hắn,
thắt lưng cũng bị cô ôm thật chặt.
Hắn bị dọa giật mình : “Ninh Dạ –”.
“Anh đối với em, rất quan trọng” – Gương mặt trong ngực hắn thấy
không rõ biểu cảm, mơ hồ truyền ra tiếng nói khẽ, tăng ngữ khí nhấn
mạnh: “Em tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không đem anh bán đi”.
Ngực ấm áp, ánh mắt cũng nóng nóng, hắn vươn tay, rất nhẹ, thực dịu
dàng vuốt ve mái tóc dài của cô, học cách cô vuốt ve hắn, từ từ trấn an
cô.
“Hay là, anh lại tìm thêm việc……” – Buổi tối còn có thời gian, bây
giờ công việc đang làm cũng có vài ngày nghỉ có thể tranh thủ……
Người trong lòng ngửa đầu trừng hắn : “Anh không tin em ?”
“Không phải……” – Bởi vì cô nói, tiền rất quan trọng.
Những lời cô cùng Y Nỉ nói, đa số hắn vẫn nghe không hiểu, nhưng mà câu này hắn nghe hiểu.
Giữa tiền và hạnh phúc có quan hệ gì, hắn vẫn không hiểu lắm, nhưng mà cô vẫn không đủ hạnh phúc, cho nên thực phiền não.
Hắn nghĩ, hắn hẳn là phải cố gắng thêm……
“Không cho ! Việc này em sẽ xử lý, anh ngoan ngoãn, chăm sóc tốt bản thân là được”.
Hắn nhìn cô, không lên tiếng trả lời.
“Lâm Giang, anh đã đồng ý sẽ nghe lời em !”
“…… Ừ.”
Hắn đã từng đồng ý, cho nên, cái gì cũng sẽ nghe theo cô.