Thế Bất Khả Đáng
Chương 100 : Hai gã đàn ông điên loạn
Ngày đăng: 20:37 19/04/20
Trans+Edit: Pinoneverdie
(Cảnh báo: 22+
Các bạn nam trước khi xem nên chuẩn bị khăn giấy, các bạn nữ nên cân nhắc trước khi đọc. Các bạn chưa đủ tuổi vui lòng về làm lại giấy khai sinh thay đổi ngày tháng sinh thành để đủ điều kiện xem chương này. Còn nếu không thì...thôi....coi tiếp đi =]]]))))
Hơn chín giờ sáng, Viên Như tự nhiên thức tỉnh, từ cái gối bên cạnh lôi ra chiếc điện thoại di động, thấy màn hình biểu hiện thời gian, nhịn không được sửng sốt. Bình thường bảy giờ không dậy nổi ra khỏi giường Viên Tung sẽ liền đạp cửa, hôm nay thế nào đã trễ thế này vẫn còn không có động tĩnh?
Viên Như mặc xong quần áo đi ra căn phòng kế bên gõ cửa.
"Anh à, sao còn chưa ra khỏi giường?"
Kỳ thực Viên Tung và Hạ Diệu đã sớm tỉnh, chỉ là ở trong chăn nằm lầy ra không chịu dậy.
Nghe được tiếng Viên Như đập cửa, Viên Tung dùng ngón tay cái ở điểm thái dương của Hạ Diệu ấn một cái, trầm giọng nói: "Thức dậy đi, đại tiểu thư lười biếng cũng đã dậy rồi, cậu còn không biết xấu hổ mà thức dậy sao?"
Hạ Diệu vừa dùng dằn lười biếng vừa thưởng thụ ánh mắt như mê hoặc của Viên Tung: tôi không biết xấu hổ, tôi đặc biệt không biết xấu hổ.
Được rồi...vài chục năm qua chưa từng được ngủ thẳng cẳng, Viên Tung ánh mắt chập chờn cứ thế tự phá luật.
Hơn nửa giờ qua đi, Viên Như trang điểm, mặc trang phục hoàn tất, lại đến gõ cửa.
"Anh à, mười giờ rồi, anh vẫn chưa chịu dậy làm cơm?"
Viên Tung ở trên cái mông Hạ Diệu xoa nhẹ một cái, còn nói: "Đứng lên đi, một hồi có người tới nhà hàn thuyên, đến lúc đó nhìn cậu vẫn còn ở trong chăn, trông khó coi không chứ hả?"
"Đến đây hàn thuyên cũng không phải đến lượt tôi, anh đem cái phòng này khóa lại không phải tốt rồi sao?" Hạ Diệu dùng đầu gối của mình, ngay đũng quần Viên Tung chọc một cái, "Chính anh mới là người cần phải đứng dậy ra khỏi giường, tôi lại không ngăn được anh."
Viên Tung ánh mắt bốc lửa, hắn nếu có thể đứng lên đã sớm thức dậy từ lâu. Dán vào mắt hắn chính là làn da trắng mướt cứ lãn vãn trong đầu, rốt cuộc hiểu rõ vì sao bá quan văn võ đang đợi mà đức vua vẫn không lâm triều, là ai cũng chẳng thể dậy nổi với tên này a!
Vì vậy, trở mình một cái, đến áp trên người của Hạ Diệu.
Viên Như lại ở bên ngoài nói: "Anh à, anh không làm cơm em sẽ đến nhà cậu ba ăn đấy. Buổi chiều em đi lên thị trấn mua ít đồ, buổi tối sẽ là ở lại nhà của lão cô."
Nói xong, đập cửa một cái, hầm hừ bỏ đi.
"A a a..." Hạ Diệu liên tục giãy dụa, khóc nức nở, đem tiếng cầu xin trong miệng mếu máo thành âm thanh lẳng lơ phong tình "Đừng...đừng mà..... sâu quá.....chọc thủng mất..."
Ngón tay Viên Tung bị Hạ Diệu gắt gao "hấp thụ", liên tiếp tự kích phá vào "điểm cực hạn"
"Không được a a a... kích thích đã quá... sướng chết mất..."
Hạ Diệu gương mặt méo mó, mồ hôi trán chảy cuồn cuộn, cái mông đặt trên đùi Viên Tung liên tục giẫy dụa, nghênh đón ngón tay của Viên Tung đang tàn sát bừa bãi.
Con ngươi của Viên Tung máu huyết như phun lên đến tận trời, động tác thô bạo nhưng bao trùm trong đó là dày đặc ý nghĩ - yêu thương nồng nàn, khiến cho Hạ Diệu trực tiếp nhào tới cắn gặm đầu v* của hắn ta, sau đó lại bắt đầu một trận kích thích hung ác nữa.
"Muốn...muốn bắn... Aaaa..."
Hạ Diệu co giật kêu khóc, khóe mắt hơi nước tràn ngập, cái mông run run ở trên đùi Viên Tung bắn ra, mồ hôi nhầy nhụa.
Viên Tung đã đạt tới ngưỡng điên loạn, đem Hạ Diệu chôn vào góc tường, tách hai chân cậu ta ra, cự vật rắn chắc nóng hổi như cái bàn là đặt ngay cửa mật đạo, hung hãn xâm nhập vào bên trong. Hạ Diệu điên cuồng giẫy dụa gầm rú, gặm cắn bả vai của Viên Tung rồi đến cổ, rồi đến hai gò má, Viên Tung âm thanh vừa hùng hồn, vừa nặng nề theo khoang ngực bên trong thốt ra ngoài.
"Tôi muốn thao cậu, con mẹ nó tôi muốn thao cậu."
Lòng Hạ Diệu như dây đàn đã đứt, chỉ còn lại cảm giác đau buốt theo từng động tác. Hắn không thể làm gì khác hơn vùi đầu hạ xuống nuốt vào trong, cam tâm tình nguyện làm chuyện mà bất kì thằng đàn ông nào làm cũng cảm thấy khuất nhục.
Viên Tung gầm nhẹ một tiếng, hai cái tay siết đầu Hạ Diệu, đưa cự vật thọc vào miệng cậu ta, chợt một trận đẩy đưa ra vào, kích thích Hạ Diệu ô ô kêu la. Lại đem cự vật rút ra, tiếp tục cạy mông Hạ Diệu, dùng "hổ tiên" ( bạo côn, ý chỉ dương v*t tàn bạo) đâm sưng đỏ miệng hậu môn của cậu ta.
Hạ Diệu sắc mặt bạo hồng, biểu tình ngượng ngùng kích thích Viên Tung liên tiếp thô tục.
"...thằng nhóc đực rựa, cái mông bị quất như vậy sướng lắm đúng không?"
Hạ Diệu dùng sức, ôm lấy cổ Viên Tung phóng lời dâm đãng lẳng lơ
"A a... sướng..."
Vừa bắn ra một phát, Viên Tung xém chút nữa là đem cả người của Hạ Diệu vò nát.
(Hết chương)