Thế Bất Khả Đáng

Chương 127 : Kẻ trộm đi bắt phạm nhân

Ngày đăng: 20:38 19/04/20


Trans+Edit: Pinoneverdie



- --------



Hạ Diệu không biết từ lúc nào lại hình thành thói quen ăn mặc rất cổ quái. Lúc ở chỗ của Viên Tung qua đêm cảm thấy đồ lót của hắn ta mình mặc rất vừa nên cứ thế lén đem về mặc.



Tối nay Viên Tung phải đi gặp một người bạn, Hạ Diệu về nhà tắm rửa xong lại đem quần lót "lai lịch bất minh" mặc vào. Lúc này mới nhận ra đúng là cái quần lót này hơi rộng thật.



Kết quả, đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, tiếng nói của Viên Tung đột nhiên ở bên ngoài vang lên.



"Cháu đến tìm Hạ Diệu nói ít chuyện."



Mẹ Hạ nói: "Nó ở trong phòng ngủ đấy, cứ vào mà trực tiếp đi tìm."



Hạ Diệu trong nháy mắt hoảng loạn, thế nào mà lại đột nhiên tập kích vào giờ này? Đem máy vi tính ném qua một bên, trong nháy mắt chui vào chăn, đem bản thân trùm lại kín bít, chỉ lộ ra cái đầu.



"Sớm như vậy đã ngủ?" Viên Tung hỏi.



Hạ Diệu ừ một tiếng, "Không biết vì sao nữa, hôm nay đặc biệt buồn ngủ. Ơ? Anh không phải là đi gặp bạn hữu sao? Tại sao lại chạy tới nơi này?"



"Đã gặp rồi." Viên Tung nói, "Hắn đang kinh doanh một tiệm bán quần áo, tôi xem phong cách có vẻ thích hợp với cậu, liền chọn cho cậu vài bộ, cậu thử xem hợp không."



Tha cho tôi đi, đại ca... Hạ Diệu trong lòng nói thầm.



Gần đây Viên Tung cũng không biết là bị bệnh hay trúng tà thuật gì, đặc biệt rãnh rỗi, không có việc gì thì cứ đi đến các cửa hàng bán quần áo mua cho cậu ta hai ba bộ. Hơn nữa phong cách của những bộ trang phục này đều là dành cho những vũ công chuyên nghiệp, mỗi lần Hạ Diệu thử xong, Viên Tung còn bắt cậu ta xoay một vòng, rất phiền.



"Tôi mệt rồi, mai hãy nói." Hạ Diệu giọng nói quyết chết quyết sống.



Viên Tung nhiệt huyết không giảm, điệu bộ như muốn đem Hạ Diệu kéo lên, nhưng cậu ta lập tức tự ngồi dậy, dùng tay lấy chăn đắp nửa thân dưới, chặn lại thật chặt, chỉ lộ ra nửa thân trên trần trụi.



"Tôi sẽ thử quần áo, nhưng thực sự là lười xuống giường."



Nói xong, Hạ Diệu miễn cưỡng duỗi cánh tay ra, mặc kệ Viên Tung đem một cái áo bó sát vào người cậu ta.



Lúc mặc xong, vẻ mặt thờ ơ, quét mắt nhìn Viên Tung, hỏi: "Được chưa?"



"Không mặc quần nhìn không ra hiệu quả."



"Tôi thực sự không muốn mặc..." Hạ Diệu điệu bộ muốn cắm đầu vào trong chăn.



Viên Tung nói: "Không sao cả, cậu cứ việc nằm đó, tôi mặc cho cậu."
"Mặc cái quần lót lên và nhảy."



Hạ Diệu, "..."



- -----------



Tuyên Đại Vũ và Vương Trì Thủy ngồi trên bàn đàm phán.



Tuyên Đại Vũ đem một xấp tiền để trước mặt Vương Trì Thủy, nói: "Đây là tiền bù đắp tổn thương vật chất lẫn tinh thần cho cậu, cậu nghĩ dưỡng ít ngày, nhận lấy đi, chuyện ngày đó coi như xóa bỏ."



Vương Trì Thủy nói: "Tôi không cần tiền của anh, tôi chỉ muốn anh đối với tôi có trách nhiệm."



Tuyên Đại Vũ dương dương tự đắc, "Cậu không phải được nhận tiền rồi sao? Chuyện này tôi cho cậu một trăm vạn, tuyệt đối đủ bù đắp cho cậu, nhiều hơn nữa tôi không thể đưa."



"Tôi không cần tiền của anh, tôi chỉ muốn anh có trách nhiệm với tôi."



"Nhưng tôi nói cho cậu biết, cậu có muốn lấy hay không lấy số tiền này, tôi cũng sẽ không đối với cậu chịu bất kì trách nhiệm gì."



Vương Trì Thủy bình tĩnh mà nói: "Anh phải chịu!"



"Cậu đừng để tôi chà đạp mặt mũi của cậu, cậu dù sao cũng không phải đàn bà, tôi trả cậu một phần ân tình như vậy là đủ lắm rồi! Tôi nếu không đưa tiền cho cậu, cậu có thể làm gì tôi? Cậu dám đi rêu rao ngoài phố, nói Tuyên Đại Vũ tôi đây cưỡng gian cậu sao?"



"Tôi dám."



Tuyên Đại Vũ trong lòng một trận co quắp, mẹ nó, việc này cậu ta thật đúng là dám làm!



"Cho dù cậu đi rêu rao, cho dù cậu đi đến cảnh sát báo án, có người sẽ tin cậu sao?"



"Có."



"Cậu chính là có tiền án, ai tin cậu?" Tuyên đọc rống giận.



Vương Trì Thủy "khí định thần nhàn" phun ra ba chữ.



"Cảnh sát Hạ."



"..."



HẾT CHƯƠNG!