Thế Bất Khả Đáng
Chương 130 : Chính là tự tin như vậy
Ngày đăng: 20:38 19/04/20
Trans+Edit: Pinoneverdie
- ----------------------------
Viên Tung đang áp thịt vịt, đột nhiên một chai dầu bôi trơn xuất hiện trước mặt.
Chân mày hơi nhún lại, dáng cười mịt mờ, ánh mắt phóng khoáng. Tay tiếp tục quơ quơ cái chảo, thừa dịp đang lúc định nêm gia vị, nâng tay bàn tay đang cầm chai dầu bôi trơn của Hạ Diệu lên mà cắn một cái.
"Cho tôi nhìn cái này để làm gì?"
Hạ Diệu dùng khuỷu tay ôm lấy cổ của Viên Tung, giọng điệu âm tà ngờ vực: "Chuẩn bị không ít nhỉ!"
Viên Tung một bên động tác thành thạo mà bật bếp nấu nướng, một bên ung dung hướng về Hạ Diệu nói: "Tôi là sợ thiếu dùng."
"Nhiều như vậy còn không đủ dùng?" Hạ Diệu xém chút là đem đầu Viên Tung ấn vào trong nồi, "Anh là dùng để bôi trơn hay là dùng để uống? Chất đầy một ngăn kéo như vậy, uống cũng phải uống tới nửa năm mới hết."
Bàn tay đang cầm chảo của Viên Tung chợt dừng lại, quay đầu quăng cho Hạ Diệu một ánh mắt cợt nhã.
"Nếu không thì đem bỏ vào thức ăn? Cho cậu thấm giọng hoặc đỡ bị khô miệng."
Nói năng khí phách - một câu đáp trả, "Cút đi!!"
Viên Tung đổ rau vào nồi, thêm vào trong một ít nguyên liệu nấu nướng khác.
"Dưới giường còn vài thùng nữa."
"Gì?"
"Những thứ trong ngăn kéo đều là do tôi lấy từ trong thùng ra."
Hạ Diệu tròng mắt xém chút rơi ra ngoài.
"Đại ca, anh đừng làm tôi sợ."
Hạ Diệu nhìn Viên Tung ánh mắt bất thường, vội vàng bổ sung một câu, "Đương nhiên, tôi có thể cho anh tới trước."
Viên Tung sảng khoái đáp ứng, nghiêm túc nói.
"Nếu như lúc tôi làm cậu xong, cậu còn có thể đứng lên được, lão già tôi đây cam tâm tình nguyện quỳ xuống cho cậu thao."
Hạ Diệu bị Viên Tung kích thích dục vọng chiến đấu, lồng ngực nhiệt huyết sôi trào, lúc này cùng hắn đối kích một quyền.
"Đây chính là do anh nói!"
"Đúng, tôi nói."
Viên Tung gương mặt như đang quảng cáo bản thân -- chính là tự tin như vậy!
Sau đó, Hạ Diệu vọt vào nhà tắm, tắm rửa xong liền tựa ở trên vai Viên Tung nghịch điện thoại di động.
"Đại thúc" thỉnh thoảng cũng sẽ hiểu tâm tính "tiểu hài tử", nhất là lúc cậu ta như vầy, cũng sẽ nhịn không được xoa bóp cho cậu ta.
Viên Tung dùng sức ôm Hạ Diệu, hai bàn tay to nắm lấy tay của cậu ta, mạnh mẽ giật lấy cái điện thoại của cậu ta đặt xuống.
Trước khi ngủ, Hạ Diệu cùng Viên Tung nói chuyện: "Cuối tuần anh đi theo tôi đến ăn một bữa cơm với đám bạn nhé."
"Lại là Tuyên Đại Vũ?" Nhắc tới người này gương mặt lại tối sầm.
Hạ Diệu nói: "Tôi đã nói rõ với cậu ta, cậu ta thì tính khí như vậy, mà anh với tôi lại đang quen nhau, dù sao cũng phải thử tiếp nhận bạn hữu của tôi chứ."
Hiện tại hiểu lầm đêm hôm đó giữa Hạ Diệu và Tuyên Đại Vũ đã gỡ được nút thắt, cậu ta đã can đảm hơn, nóng lòng muốn đem người đàn ông của mình ra khoe khoang.
Đến lúc đó sẽ vỗ bàn một cái, nhìn vẻ mặt của các cậu xem thế nào.
Viên Tung không nói gì, rốt cuộc cũng đồng ý.
HẾT CHƯƠNG!