Thế Bất Khả Đáng
Chương 145 : Bắt đầu tính sổ
Ngày đăng: 20:38 19/04/20
Trans+Edit: Pinoneverdie
- ----
Hai mẹ con ngồi ở bàn ăn, mặt của Hạ Diệu vẫn âm trầm.
"Ăn một miếng cá hố đi." Mẹ Hạ gắp vào trong chén của Hạ Diệu.Hạ Diệu rất nhanh gắp trở về trong chén của mẹ Hạ, buồn bực nói: "Không muốn ăn."
Mẹ Hạ đặt đũa xuống, ánh mắt sắc bén nhìn cậu ta.
"Chê ta làm đồ ăn không ngon có đúng không?"
Hạ Diệu không nhịn được nói một câu, "Không phải."
"Ăn ở bên ngoài nhiều, thay đổi khẩu vị rồi thấy tài nấu nướng của ta không còn tốt nữa?"
"Thật không có mà..." Hạ Diệu hơi lộ ra vẻ bất đắc dĩ đem đôi đũa đặt lại vào trong tay mẹ Hạ, giọng điệu nài nỉ: "Mẹ, mẹ ăn cơm đi."
Mẹ Hạ hôm nay hết lần này tới lần khác ép buộc Hạ Diệu, lại bỏ đôi đũa xuống bắt đầu nói.
"Hạ Diệu, mẹ hỏi con, con bao lớn rồi?"
Hạ Diệu mặt lạnh nói: "25!"
"Con còn biết con đã 25 tuổi? Con xem lại biểu hiện của con lúc này, có đúng hay không càng sống càng co rút bản thân lại?"
Hạ Diệu vẻ mặt hồ đồ, không biết khẩu khí này của mẹ Hạ từ đâu đến.
"Con làm sao chứ?"
"Làm sao?" Mẹ Hạ hanh hanh, "Mẹ nhịn con rất lâu rồi, bình thường không nói cho con nghe là muốn giữ cho con chút mặt mũi, hôm nay mẹ sẽ hảo hảo mà nói ra."
Lúc này, cường lệnh ập tới, Hạ Diệu bỏ đũa ngồi thẳng lưng, mẹ Hạ đem từng chuyện từng chuyện ra quở trách.
"Con càng lớn thì hơi có chút chuyện không hài lòng là cứ mặt nặng mặt nhẹ với mẹ, con muốn làm tổ tông của mẹ luôn à!"
"Như chuyện lúc nãy chẳng hạn, trong lòng con nếu không thoải mái thì cứ thống thống khoái khoái nói ra, không phải như vậy sẽ tốt hơn sao?! Vẫn còn tự đem bản thân nhốt trong phòng, nài nỉ con đi ra ngoài đều không được, đây là cách mà một thằng con trai trưởng thành sẽ làm sao?"
Hạ Diệu nhìn thấy ánh mắt này của Viên Tung, lúc này không thể chịu được, kỳ thực đã muốn chùn bước. Lúc đầu chuyện cũng không có gì to tát, chính là vì trong lòng uất nghẹn nên mới ngang ngược mà nói ra câu đó thôi.
Viên Tung cúi đầu xuống rống một tiếng.
"Cậu lặp lại lần nữa!"
Hạ Diệu hé mở mí mắt, ánh mắt yêu hận của cả hai nhìn nhau như những ngọn lửa va chạm kịch liệt, cậu ta một câu cũng không thể mở lời. Một giây sau liền bị Viên Tung kéo đè lên giường, bị bóp siết yết hầu.
"Cậu bây giờ còn dám nói với tôi những lời này, tôi trực tiếp đem đầu của cậu vặn rớt xuống đất cậu tin hay không?"
Hạ Diệu thở hổn hển mấy nhịp, bộ dạng muốn chống cự, hung hăng hướng về đũng quần của Viên Tung đạp một cái
"Anh để cho hắn hôn anh, tôi tại sao không thể nói những lời này?"
Viên Tung thần sắc đọng lại, trong phút chốc ngọn hỏa diễm trong lòng Hạ Diệu lại một lần nữa bùng cháy. Lật người lại như một con cá vẫy vùng, liều mạng mà dùng cánh tay đang bị thương xông tới đánh Viên Tung, bộ dạng như muốn sống chết mà chiến đấu với hắn.
Viên Tung nỗ lực trấn áp Hạ Diệu, nói: "Tôi có cam tâm tình nguyện đâu?"
"Bớt giả vờ đi! Không cam tâm tình nguyện mà anh lại cười mỹ mãn như vậy sao? Anh phản ứng với hắn như vậy chẳng khác nào kêu hắn hôn anh?"
"Được, việc này là tôi sai." Viên Tung gật đầu cam chịu, "Là do tôi không đề phòng!"
Hạ Diệu tiếp tục giận dỗi, "Anh cũng thừa biết hắn đối với anh có tâm tư gì đúng không?"
"Hắn đối với tôi tâm tư gì?" Viên Tung hỏi lại.
Hạ Diệu nói: "Hắn gọi điện thoại trực tiếp nói với tôi hắn thích anh, nói anh sớm muộn gì cũng sẽ thượng hắn."
"Cú điện thoại đó không phải của hắn." Viên Tung trầm giọng dỗ dành, "Đó là do Vương Trì Thủy trộm điện thoại di động của hắn ý định giả mạo, không tin cậu bây giờ gọi cho hắn đi, số điện này còn có thể liên lạc được sao?"
Hạ Diệu bán tín bán nghi cầm điện thoại di động lên, quả nhiên nằm ngoài vùng phủ sóng.
Mặc dù như vậy, cũng không giải thích mối hận trong lòng, không có lửa sao có khói, Vương Trì Thủy tại sao trộm điện thoại di động của hắn? Thế nào lại gọi cho mình cú điện thoại đó? Vương Trì Thủy cùng Điền Nghiêm Kỳ chỉ gặp nhau một lần, tại sao lại xảy ra sự tình này?"
Hạ Diệu híp mắt suy nghĩ, không biết nhớ tới cái gì, lại đột nhiên đổ ập xuống một trận nộ xích.
"Vương Trì Thủy tại sao lại chạy đến công ty của anh? Hai người câu đáp nhau đúng không?"HẾT CHƯƠNG!