Thế Bất Khả Đáng

Chương 152 : Nam nhân không có gì tốt

Ngày đăng: 20:38 19/04/20


Trans+Edit: Pinoneverdie



- ----



Lúc Hạ Diệu nhìn thấy Viên Tung, đã không thể dùng từ "sợ" để hình dung mà phải dùng từ "khiếp sợ".



"Anh... Anh thực sự tới đây?"



Hạ Diệu cũng không biết vì sao, lúc làm trò trước mặt Bành Trạch vẫn còn thoải mái, bây giờ đối diện với lão công của mình thì bắt đầu rụt rè lo lắng. Đầu tiên là lấy tay che phía trước, sau đó phát hiện phía sau mới là chỗ cần che, vì vậy một tay bưng bít phía trước, một tay bưng bít phía sau, kết quả vẫn là không che được cái gì.



Sau đó Hạ Diệu liền núp sau lưng Bành Trạch, mà Bành Trạch thấy sắc mặt của Viên Tung đáng sợ quá nên lập tức quay trở lại trốn sau lưng Hạ Diệu, hai người họ tựa như kiến bò trên chảo nóng, ở trong phòng liên tục đảo vị trí cho nhau.



"Quần áo của cậu hình như ở nhà vệ sinh, tôi đi lấy giúp cậu." Bành Trạch nhanh chóng lách người chuồn đi.



Trong phòng chỉ còn lại Hạ Diệu đang đối diện với con ngươi đỏ ngầu của Viên Tung.



"Chuyện là... lúc nãy ăn cơm tôi làm vấy bẩn khắp người, liền đem quần áo dơ cởi ra thay... chỉ là cởi ra thay một chút..." Hạ Diệu co quắp giải thích.



Sau đó, Bành Trạch liền đem quần áo của Hạ Diệu ra đưa cho cậu ta. Vô cùng sạch sẽ! Đừng nói là "vấy bẩn khắp người", ngay cả một giọt dầu mỡ cũng không thấy.Hạ Diệu như giấu dao nhọn trong ánh mắt, hướng về Bành Trạch ghim một cái - tôi thao cả nhà cậu, cậu thật đúng là hảo huynh đệ, tôi giúp Lý Chân Chân chỉnh đốn cậu quả nhiên là chỉnh đốn đúng người đúng tội!



"Người anh em cậu hay thật! Nhanh như vậy đã giặt sạch dùm tôi." Nói xong ngay cả bản thân cũng cảm thấy không thể lừa gạt người khác bằng câu này!



Sau đó còn diễn một màn rất sâu, đem quần áo mà Bạch Trạch mới đưa đặt lên mũi ngửi ngửi tỏ vẻ "quần áo giặt xong thật thơm". Đột nhiên không biết vì sao ngửi mùi quần áo của bản thân lại khiến hạ bộ biểu tình mà dựng lên, lúc phát hiện ra thì mọi thứ đã bị bại lộ trong lớp vải quần lót tơ tằm xuyên thấu.



Viên Tung chỉ là nhìn lướt qua hiện trường, da đầu tựa như bị lửa thiêu rụi.



"Mà này... Bành Trạch....máy giặt nhà cậu thật lợi hại, quần áo giặt xong khiến cậu ta vừa ngửi liền lên, tôi sau này cũng muốn mua một cái."


Trên đường đã không còn một chiếc xe, một người đi đường cũng không có. Lúc này, Viên Tung mới lái xe hướng về nhà.



Hạ Diệu trước đó nói cái gì mà "..nếu thực sự chịu không nổi thì có thể lăn ra ngủ một chút", suy nghĩ này hoàn toàn bị Viên Tung bóp chết dưới lốp bánh xe. Bình thường "cây hoa cúc" bị thương, trực tiếp nằm ngủ một giấc thì có thể bình phục gần như không bị gì, hôm nay bị đau xong còn phải ngồi lên ghế xe hơi, trọng tâm dồn xuống hoa cúc đau đến mức ngồi không được nằm không xong, chỉ có thể dùng sức mà ở trong xe kêu rên.



Sau đó vài ngày, Viên Tung vì cái tật xấu thích mặc đồ người khác của Hạ Diệu mà triệt để đem toàn bộ những tủ quần áo mà cậu ta có thể bắt gặp khóa lại.



Vì vậy, lúc ở trong phòng làm việc của Viên Tung và lúc ở nhà, mỗi ngày đều sẽ phát sinh một đoạn đối thoại kiểu như vầy.



"Anh giúp tôi mở cửa tủ, tôi muốn thay quần áo."



"..."



"Chỉ là mở cửa tủ, mở cửa tủ một chút không được sao?"



"..."



"Chuyện nhỏ như vậy có đến mức phải giăng lưới tôi thế này?"



"..."



"Thao, Viên Tung anh nha đừng được đằng chân lên đằng đầu! Anh nếu không mở cho tôi, tôi trực tiếp cạy khóa!"



"..."



Nửa giờ sau đó, sau khi một trận lãi nhãi qua đi, Hạ Diệu lại tiếp tục đem đoạn hội thoại trên nói lại từ đầu.



HẾT CHƯƠNG!