Thế Bất Khả Đáng
Chương 172 : Thẳng thắn một lần
Ngày đăng: 20:39 19/04/20
Trans+Edit: Pinoneverdie
- ---------
Mẹ Hạ cảm thấy rằng cứ mãi giam Hạ Diệu trong nhà cũng không phải cách, con người mà bị uất nghẹn lâu ngày sẽ sinh bệnh, nhất là lúc này bản thân Hạ Diệu đang có tâm bệnh rất nặng. Trong khi đợi mấy thông tin xấu trên mạng suy yếu dần đi, mẹ Hạ quyết định đưa Hạ Diệu qua chỗ Hạ Nhâm Trọng để ông ấy chăm sóc, nhân tiện để cậu ta giải khuây, điều hòa lại tâm tình.
Trước khi đi, Hạ Diệu nói với mẹ Hạ: "Mẹ, con muốn đi tới chỗ bằng hữu một chuyến."
"Bằng hữu nào?" Mẹ Hạ hỏi.
Hạ Diệu nói: "Tiểu Điền."
Mẹ Hạ không biết ai là tiểu Điền, ở trong lòng của bà ta, Hạ Diệu bất kể nói bằng hữu là ai thì cũng là Viên Tung.
"Được, mẹ cùng đi với con."
Rút kinh nghiệm từ việc hai tên tùy tùng bị đánh ngất lần trước, mẹ Hạ quyết định dù chuyện gì cũng sẽ tự đi chung với cậu ta.
Hạ Diệu hỏi lại: "Có cần thiết không mẹ?"
Hạ Diệu mấy ngày nay tinh thần cực kém, viền mắt quầng đen, nhãn thần vô hồn, sắc mặt rất tệ, nếu không phải như vậy, mẹ Hạ cũng sẽ không muốn đem cậu đưa đến chỗ Hạ Nhâm Trọng.
"Mẹ nếu là muốn con thật thoải mái mà đi đến chỗ của ba, hãy cho con một ngày tự do."
Mẹ Hạ trầm mặt không nói một lời.
Hạ Diệu còn nói: "Con không trốn đi đâu được đâu."
"Được, mẹ cho con một ngày tự do, con cứ việc đi giải quyết những chuyện bực dọc, trước sáu giờ tối phải trở về."
"Sẽ không cần tới trước sáu giờ."
Nói xong câu đó, Hạ Diệu liền thay bộ quần áo khác, đi ra cửa.
Điền Nghiêm Kỳ nhận được điện thoại của Hạ Diệu, vội vàng lấy ra nghe.
"Công ty thế nào?" Hạ Diệu hỏi.
Điền Nghiêm Kỳ vô cùng kinh ngạc, "Anh thế nào không hỏi Viên Tung?"
"Tôi chỉ muốn hỏi cậu."
"Vì không muốn phải ghét bỏ anh, tôi thẳng thắn một lần, chúng ta chia tay."
Viên Tung dùng một tay kéo Hạ Diệu đè ngã xuống bàn làm việc, một lực to lớn ập tới làm đống văn kiện trên bàn bay đầy trên mặt đất, chén trà bị văng vào tưởng bể nát, laptop rớt xuống trượt dài 10cm.
"Cậu nói cái gì?"
Hạ Diệu không sợ hãi chút nào: "Ngày hôm nay dù anh có vặn đầu tôi rớt xuống đất, tôi cũng sẽ nói cho anh biết: chia tay."
Tay của Viên Tung hung hăng bóp cổ của Hạ Diệu, mới chỉ dùng một nửa sức lực, mặt của Hạ Diệu liền trắng bệt. Thật sự không khoa trương, Viên Tung hoàn toàn có thể vặn đầu của Hạ Diệu rớt xuống đất.
"Cậu lặp lại lần nữa."
Hạ Diệu con ngươi như lồi ra ngoài, ánh mắt đoạn tuyệt nhìn Viên Tung.
"CHIA —— TAY."
Viên Tung lại tăng thêm lực, môi của Hạ Diệu bắt đầu co quắp nhưng vẫn giống lúc này, gắng gượng nói ra hai từ
"Chia....tay..."
Giờ khắc này, trong lòng của Viên Tung thực sự muốn giết chết Hạ Diệu, nhưng từng động tác siết cổ cậu ta lại như hàng ngàn con dao cắt xé trong lòng. Máu huyết cạn khô, cõi lòng tan nát, hắn hoàn toàn không hạ thủ được.
Đừng nói là giết, dùng chân đá cậu ta ra khỏi đây hắn cũng không nhấc lên được.
Hạ Diệu mắt như lồi ra bên ngoài, vẫn còn đang lặp đi lặp lại trong miệng hai từ kia.
Tay của Viên Tung chợt từ trên cổ của Hạ Diệu thả ra, chỉ ngón tay hướng ra cửa.
"Cút!"
Cái chữ này đối với Hạ Diệu, lực sát thương tuyệt đối không thua gì hai chữ chia tay lúc nãy được phát ra từ miệng cậu ta.
Hạ Diệu gắng gượng nhấc đôi chân như đã phế lên, chao đảo mà đi ra ngoài, đi ra khỏi phòng làm việc, đi ra cửa chính của công ty, đi xa khỏi tầm mắt của Viên Tung.
Nội tâm trống rỗng, không còn biết đau là gì nữa.
...
HẾT CHƯƠNG!