Thế Bất Khả Đáng
Chương 182 : Kỳ thực cậu đã sớm hối hận
Ngày đăng: 20:39 19/04/20
Trans+Edit: Pinoneverdie
- --------------
Điền Nghiêm Kỳ cho rằng, liên tiếp phát sinh những chuyện ẩu đả như thế này, thế nào Viên Tung cũng sẽ xử hắn "tử hình", e rằng cái danh Điền phó tổng chỉ là người ngoài kính xưng, vị trí đó có ngồi ổn hay không kỳ thực chỉ có Điền Nghiêm Kỳ hiểu rõ. Viên Tung đối với hắn chỉ có nghĩa vụ không có tình cảm, để hắn ra đi là chuyện sớm muộn.
Hơn nữa hắn gián tiếp thúc đẩy Hạ Diệu và Viên Tung chia tay, đã vậy còn khiến mối quan hệ sau đó của hai người họ trở nên căng thẳng. Ngày hôm nay lại có thêm chuyện náo loạn như vầy, từ đồn cảnh sát đi ra, Điền Nghiêm Kỳ hầu như đã chắc chắc Viên Tung sẽ đuổi hắn đi.
Nhưng ngược lại với dự liệu của hắn, Viên Tung không những không đuổi hắn đi, đã vậy còn cho hắn danh chính ngôn thuận.
Kính xưng Điền phó tổng đã chính thức được bổ nhiệm.
Nhưng hình như là do lúc Viên Tung bỏ đi hơn một tháng, Điền Nghiêm Kỳ năng nổ hăng say làm việc, sau đó do công tác lao lực và áp lực nặng nề, thân thể và tinh thần của hắn ta càng ngày càng xuống dốc.
Hắn cho rằng Viên Tung lúc quay lại, hai người họ sẽ cùng nhau kề vai chiến đấu, mối quan hệ sẽ càng thắm thiết, nhưng kết quả lại tương phản. Viên Tung luôn luôn che giấu bản thân, Điền Nghiêm Kỳ lại bận rộn không thể ngừng tay ngừng chân, thời gian hai người trao đổi với nhau chỉ giảm chứ không tăng.
Mắt liếc một cái liền tới tháng mười hai, Điền Nghiêm Kỳ đếm được số lần xuất hiện của Viên Tung chỉ trên đầu ngón tay.
Cuối tháng, Điền Nghiêm Kỳ đến đồn cảnh sát có việc, trùng hợp gặp phải Hạ Diệu cũng tới đây phân cục này tìm bằng hữu, hai người cùng nhau đối mặt.
Hạ Diệu vừa liếc mắt, thần thái so với lần gặp mặt trước đó đã tốt hơn rất nhiều. Ngược lại, Điền Nghiêm Kỳ viền mắt biến thành màu đen, sắc mặt tăm tối, trạng thái tinh thần cũng không khá lắm.
Vừa nhìn thấy Hạ Diệu, Điền Nghiêm Kỳ giọng nói giống như là đang bị phụ tình.
"Tìm một chỗ ngồi nói chuyện." Điền Nghiêm Kỳ chủ động lên tiếng, "Đã lâu rồi không cùng anh hàn huyên."
Hạ Diệu chính là không muốn, nhưng vì mặt mũi cũng phải thoải mái cùng hắn lảm nhảm đôi câu.
"Viên Tung mấy ngày nay luôn luôn không muốn gặp ai..." Điền Nghiêm Kỳ nói.
Hạ Diệu rất kinh ngạc, "Thật à?"
Nhưng thực ra cậu ta thường xuyên nhìn thấy Viên Tung, bây giờ từ quán ăn nhỏ cho đến câu lạc bộ lớn đều thấy Viên Tung, ở đâu cũng đều có hắn.
Điền Nghiêm Kỳ nhìn chằm chằm Hạ Diệu một lúc, đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, trong lòng đập lộp bộp.
"Hai người các anh hòa hợp rồi?"
Chữ còn chưa nói ra hết, Viên Tung đã liều mạng đem một hộp cơm đưa tới trước mặt Hạ Diệu
Hạ Diệu vẻ mặt đề phòng, "Làm gì đấy?"
Viên Tung nói: "Thay nhà hàng làm cơm cho cậu."
"Không cần." Hạ Diệu mặt lạnh.
Viên Tung nói: "Cậu không ăn chứng tỏ lòng của cậu vẫn còn có tôi."
Hạ Diệu nghiến răng nghiến lợi, "Tôi thực sự chưa thấy ai không biết xấu hổ như anh, đem hộp cơm đưa trước mặt tôi, đã vậy còn cùng tôi nói lời vô nghĩa, anh..."
Viên Tung mở hộp cơm, mùi thơm bay ra ngoài.
"Được, tôi ăn!" Hạ Diệu lập tức đổi giọng, "Lão tử tôi đây làm rõ ràng gút mắc tình cảm với anh, trong lòng liền thấy thoải mái!"
Đoạt lấy hộp cơm, tìm được một cái ghế dài, ngồi ở đó khai đũa, cố ý ăn trước mặt Viên Tung.
Làm bộ bên ngoài ăn không được hợp khẩu vị, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm thật là ngon quá mà.
Viên Tung hết lần này tới lần khác khiêu khích cậu ta, "Chớ giả bộ, kỳ thực cậu đã sớm hối hận khi nói chia tay với tôi."
Hạ Diệu đang nhai thì chợt dừng lại, làm bộ không nghe thấy, tiếp tục vùi đầu vào ăn, nhưng thực sự đã có lúc không cảm nhận được mùi vị thức ăn.
Trái tim bang bang đập loạn, thầm nghĩ giả sử lúc này Viên Tung đột nhiên mở miệng nói, "chúng ta quay lại đi" thì việc vừa qua không lẽ cứ thế qua đi? Cái chữ "Cút!" kia không lẽ chỉ nghe xong rồi thôi? Cái tiếng "Điền phó tổng" cũng chỉ là hư danh? Cũng quá rẻ mạc...hắn....
Viên Tung mở miệng lần nữa, huyết áp Hạ Diệu trong nháy mắt tăng vọt.
"Thế nhưng tôi sẽ không nói lời quay lại với cậu, tôi sẽ chờ cậu chủ động mở miệng, tôi khiến cậu lần này phải nhớ suốt đời!"
Hạ Diệu toàn thân máu chảy ngược, cơm đang ngốn trong miệng suýt nữa phun ra ngoài.
"Con mẹ nó ai muốn cùng anh quay lại? Anh bớt mà tự si tình đi!"
HẾT CHƯƠNG!