Thế Bất Khả Đáng

Chương 189 : Tình yêu trên bờ vai

Ngày đăng: 20:39 19/04/20


Trans+Edit: Pinoneverdie



- ----------



"Tiểu yêu từ, tiểu yêu tử..." Viên Tung lo lắng kêu lên một tiếng.



Hạ Diệu nghe được giọng nói của Viên Tung, trong thoáng chốc nhận thức được xung quanh, nhưng lại không rõ ràng. Lúc chạm được vào bàn tay ấm áp của Viên Tung, mới bắt đầu tự lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng tìm được anh rồi."



Viên Tung cố sức nâng Hạ Diệu lên khỏi mặt nước mà ôm lấy, sau đó dùng dây thừng buộc vào người cậu ta.



Hạ Diệu chạm được nguồn nhiệt, chợt nhào tới ôm chầm lấy Viên Tung, trong miệng sặc ra một tiếng khóc lóc kể lể, "Đại bánh chưng... lạnh quá....lạnh quá...."



Viên Tung khoảnh khắc ấy nước mắt lăn trào cuồn cuộn, đôi môi dán vào gương mặt lạnh cứng mà hôn cậu ta, ôn nhu dỗ dành: "Tiểu yêu tử à...nghe lời...cố chịu một chút nữa...sắp được kéo lên rồi."



Viên Tung mặc dù không muốn thả cậu ta ra khỏi vòng tay của mình, nhưng trước tiên phải trói Hạ Diệu lại để đám công nhân kia kéo lên. Trọng lượng của cả hai là quá nặng, cho dù có miễn cưỡng kéo lên cũng mất thời gian rất lâu mới có thể tới nơi. Vì để cho Hạ Diệu sớm thoát khỏi hiểm cảnh, Viên Tung trước tiên đem sợi dây thừng buộc vào người cậu ta.



Ngay lúc Viên Tung đã buộc chặt sợi dây, Hạ Diệu bất thình lình tỉnh táo.



"Tôi muốn lên cùng với anh!" hung hăng ôm giữ Viên Tung.



Viên Tung trầm giọng hướng về Hạ Diệu dỗ dành, nói: "Hai người chúng ta trọng lượng quá nặng, cậu đi lên trước, tôi tự mình có thể trèo lên. Chờ khi cậu được kéo đến miệng giếng, tôi cũng đã trèo lên gần tới nơi."



"Tôi không tin." Hạ Diệu khóc thút thít, nghẹn lời mà nói, "Vách giếng trơn trượt thế này làm sao mà anh leo?"



Viên Tung đang nói chuyện liền trói kỹ Hạ Diệu lại, vỗ cái mông của cậu ta một cái, miệng giả vờ ung dung: "Cậu đã quên tôi là ai? Dốc đá thẳng đứng hơn thế này tôi đều có thể leo lên, một cái vách giếng có thể làm khó được tôi?"



"Dốc đá có góc cạnh để anh bám vào mà leo, còn vách giếng..." Hạ Diệu còn đang bướng bĩnh.



Viên Tung không thèm để ý đến dáng dấp giãy dụa của Hạ Diệu, trực tiếp gõ một cái vào vách giếng, giật giật sợi dây, cơ thể Hạ Diệu chậm rãi bay lên.



"Viên Tung... Viên Tung..."



Hạ Diệu mỗi lần bay lên được một thước sẽ kêu tên Viên Tung một lần, mỗi lần kêu hô đều dùng hết sức lực của bản thân. Viên Tung thì đang dùng sức bám vào vách giếng mà leo lên ngay sau cậu ta, nghe được tiếng Hạ Diệu gọi, không hề cảm thấy phiền hà mà đáp lại.




Hạ Diệu lúc này mới ý thức được chân của mình đã lún vào nước, tê tâm liệt phế khẩn cầu: "Anh thả tôi xuống đi...anh thả tôi xuống.."



Toàn bộ đầu của Viên Tung đã ngập vào trong vào nước lạnh, vẫn như trước vững vàng nâng Hạ Diệu lên.



Hạ Diệu gào khóc kêu la, thấy Viên Tung không hề có ý thỏa hiệp, chỉ có thể lấy tay cởi áo bông để giảm bớt trọng lượng.



Mùa đông khắc nghiệt mà cởi áo bông so với nhúng mình xuống nước còn dễ mất mạng hơn. Cổ tay của Viên Tung chợt run giật một cái, hết sức đau lòng đành phải hạ nửa thân người của Hạ Diệu xuống đặt cậu ta ngồi lên bả vai của mình, thứ nhất có thể giảm bớt sức nặng để bản thân có thể tiếp tục chống đỡ, thứ hai có thể khống chế tay của cậu ta không cho cậu ta cởi áo bông.



Tay của Hạ Diệu bị cổ tay của Viên Tung cô giữ phía dưới. Bàn tay cảm nhận được độ sâu, lúc này biết được mũi miệng của Viên Tung đã chìm hẳn xuống mặt nước lạnh giá.



"Van cầu anh... Anh để cho tôi cởi áo ra...."



Hạ Diệu mệt mỏi mà cầu khẩn, nội tâm giống như là đã bị xé rách, một phút đồng hồ, hai phút, năm phút. Thời gian trôi đi, cơn quặng thắt nội tâm ngày càng gia tăng mãnh liệt, hai tay của Hạ Diệu còn đang bị Viên Tung gắt gao siết chặt, mỗi một tiếng cầu xin vang lên là một lần gia tăng lực bóp vào bàn tay của nhau, đây hiện tại là phương thức giao tiếp duy nhất giữa hai người.



Mười phút trôi qua, hai cái tay của Viên Tung toàn bộ đông cứng.



Hạ Diệu thời gian này đã ngất vô số lần, mỗi lần tỉnh lại, mình vẫn ở trên mặt nước, Viên Tung vẫn ở đáy nước.



Mười lăm phút đồng hồ qua đi, Viên Tung đột nhiên sặc nước, vai một trận rung động.



Một tiếng khóc thét "tâm tê liệt phế" từ trong cuống họng Hạ Diệu tuôn ra.



"Tôi sai rồi... Tôi sai rồi... Hai ta quay lại với nhau đi...."



Vai của Viên Tung chỉ là lung lay một trận rất nhỏ chứ không hề hoảng hốt, triệt để không hoảng hốt, cổ tay giữ tay Hạ Diệu vẫn duy trì lực siết, bất kể Hạ Diệu khóc cầu thế nào, hắn đều giống như một cái khóa sắt, đặt tay của Hạ Diệu vững vàng phong tỏa ở trước ngực, đem thân thể của cậu ta vững vàng khóa lại trên bờ vai.



Hạ Diệu dùng đầu đập vào vách giếng thất thanh khóc rống, tiếng khóc tan nát cõi lòng từ bên trong nội tâm phát ra, mang theo sự tuyệt vọng làm cho ruột gan đứt từng đoạn một, từng tiếng cầu cứu từ đáy giếng trào lên miệng giếng.



"Đều con mẹ nó là lỗi của tôi...tôi sai rồi... hãy để tôi chết đi...ai đó mau cứu anh ta điiii....."



HẾT CHƯƠNG!