Thế Bất Khả Đáng
Chương 192 : Hết lòng chăm sóc
Ngày đăng: 20:39 19/04/20
Trans+Edit: wattpad.com/pinoneverdie
- ----------
"Thôi đủ rồi." Viên Tung gắng sức mà cảnh cáo một câu.
Hạ Diệu không nghe lời, lau đầu khấc "chim to" xong, lại vén tinh hoàn của hắn lên bóp bóp, rồi chạy đến lỗ hậu môn, đến sau cùng trực tiếp ở trong cái rãnh sâu đó chà chà. Viên Tung thở hổn hển như trâu, con ngươi bốc hỏa, dùng tay cố siết tay Hạ Diệu bắt cậu ta dừng lại. Hạ Diệu chẳng những không dừng, vẫn còn đem móng vuốt đưa đến cặp mông rắn chắc của Viên Tung, xem nó giống như khối bột mì mà nhào nắn.
Lần này cho anh biết tay, lúc trước dám khiến tôi thống khổ, cơ hội báo thù đã tới!
Viên Tung trầm mặt quát lớn, "Cậu không thấy chán à?"
Hạ Diệu đắc ý mà cười, hoàn toàn bất kể hậu quả mà tiếp tục "dằn vặt" Viên Tung.
Viên Tung lao lực mà né tránh, thở hồng hộc mà đe dọa: "Cậu thử bóp tôi một lần nữa xem! Lão tử tôi thao cậu tới khóc tin không?"
"Anh thao đi! Anh bây giờ thao đi!"
Hạ Diệu lại dùng sức nhéo thêm mấy cái, nhéo xong vẫn còn vỗ vào mông hắn.
Lông mi lạnh cứng của Viên Tung lúc này tỏa ra nồng nặc sát khi, đây là đang muốn xào nấu cặp mông tuyệt đẹp của tôi!?
Hạ Diệu vẫn còn không sợ chết mà còn bật thêm lửa, "Anh nếu như thao không được, vậy thì để tôi. Bổn thiếu gia tôi chờ giây phút này lâu lắm rồi, biết tại sao sợi dây thừng đứt không? Đó là tôi cố ý tháo ra, chờ đợi đến lúc anh nằm liệt trên giường không dậy nổi! Ha ha ha ha ha ha..."
Nói xong lại nhào móng vuốt vào Viên Tùng, giả bộ thực sự muốn làm cái gì đó với hắn. Kỳ thực Viên Tung biết rõ cậu ta là đang đùa giỡn, nhưng mà giằng co với thằng nhóc này một chút cũng không có gì xấu, dù sao cũng lâu lắm rồi không được nhìn thấy cậu ta lém lỉnh đùa nghịch như vậy.
Viên Tung dù cơ thể có yếu như thế nào vẫn có thể dễ dàng tiêu diệt "tên yêu nghiệt" này, bàn tay to khống chế cái ót của Hạ Diệu, áp sát lỗ mũi của cậu ta vào bụng mình.
Làn da dính vào nhau trong một khắc kia, ổ ngực của Hạ Diệu lập tức nóng hổi, cũng không còn sức mà vùng vẫy nữa.
Đột nhiên đôi môi mỏng ẩm ướt bắt đầu hoạt động, từ rãnh bụng leo lên rãnh ngực, đến sau cùng dừng lại ở gò má của Viên Tung. Vừa muốn cắn một cái đã bị Viên Tung đẩy ra xa hơn hai mươi centimet.
"Cậu tránh xa tôi ra một chút."
Viên Tung bất đắc dĩ phải quát một tiếng lớn, dù sao việc bị viêm phổi không phải là đùa giỡn.
Mẹ Hạ không nói cái gì nữa, đem hộp đựng thức ăn mở ra, bên trong là bánh sủi cảo.
Hạ Diệu mỗi ngày tại đây đều phải ăn cơm dinh dưỡng, cơm dinh dưỡng chỉ là những món cố ép cung cấp chất bổ, mùi vị không ngon chút nào. Viên Tung còn tệ hơn, bốn ngày nay đều phải truyền dưỡng dịch, trong bụng một chút đồ ăn cũng không có.
Hạ Diệu chậm rãi ăn, nhai mịn nuốt chậm, mài mài cọ cọ vào răng.
"Tại sao ăn chậm như vậy? Không thể ăn được hả?" Mẹ Hạ hỏi.
Hạ Diệu lắc đầu, "Ăn ngon lắm, sợ ăn một chút thì hết nên luyến tiếc."
"Con trai ngốc, thiếu thì mẹ làm tiếp cho con!"
Vừa nói xong, mẹ Hạ được bác sĩ gọi ra.
Hạ Diệu vội hướng về Viên Tung kêu lên một tiếng, "Há mồm!"
Viên Tung há mồm ra, một cú ném chuẩn xác, sủi cảo bay lọt vào miệng hắn.
"Ngon không?" Hạ Diệu hỏi.
Viên Tung gật đầu, "Ngon."
Trên thực tế vị giác của hắn còn chưa khôi phục, căn bản nếm không ra vị.
"Há mồm." Hạ Diệu lại ném qua một viên.
Mẹ Hạ đứng ngay cửa, Hạ Diệu cứ như vậy đem sủi cảo còn lại trong hộp từng bước từng bước chuẩn xác ném vào trong miệng Viên Tung. Không được một phút, mười bảy mười tám viên sủi cảo không còn hiện hình.
Mẹ Hạ trở về nhìn thấy, trong lòng liền hiểu chuyện.
Nhưng vẫn không thể hiểu rõ, hai đứa nó làm sao đút sủi cảo cho nhau được nhỉ? Lúc này giật lại cái hộp đựng thức ăn, trầm lặng không nói gì mà rời đi.
HẾT CHƯƠNG!