Thế Bất Khả Đáng
Chương 198 : Khẩu vị của cậu nặng như vậy?
Ngày đăng: 20:39 19/04/20
Trans+Edit: LYTAA
Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie
- ----------
Nói là rủ Viên Tung đi xem bộ phim của Tuyên Đại Vũ, nhưng lại một mực vòng vo đi khắp nơi, cuối cùng lại dẫn Viên Tung quay trở lại bệnh viện.
Lúc hai người họ tới nơi, Lý Chân Chân đã đứng đó. Gương mặt lấm la lấm lét, hai mắt liên tục chuyển động như là đang tìm ai đó.
"Ở đây làm gì?" Hạ Diệu vỗ lưng của Lý Chân Chân một cái.
Lý Chân Chân đột nhiên giật mình, xoay người lên tiếng trách khứ.
"Lần tới anh có thể gọi nhẹ nhàng được không chứ?"
"Chẳng phải là tôi đang cố chào hỏi cậu đó sao?"
Lý Chân Chân không nói gì, ánh mắt oán trách đang nhìn Hạ Diệu, đột nhiên dời sang gương mặt của Viên Tung, lập tức "cảnh xuân xán lạn", mi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở), giọng nói cũng vòng vo uốn éo nhầy nhụa, thay đổi 180 độ.
"Đã trở về rồi hả?"
Viên Tung gật đầu, đi thẳng vào trong.
Cái này nếu như đổi thành bình thường, Hạ Diệu nhìn thấy đã sớm khai miệng mắng Lý Chân Chân một câu kiểu như: Cậu vừa thấy mãnh nam thì "cái hoa cúc" ti tiện của cậu liền giãn nở! Hôm nay cũng không biết là làm sao, lòng dạ đặc biệt rộng rãi, thái độ đặc biệt thân mật, nhìn thấy cũng giả bộ không thấy.
Thế rồi cười cười, đem cánh tay khoác lên vai Lý Chân Chân, ôm cậu ta đi vào bên trong, hỏi han ân cần "Dạo này thế nào? Có nhận được nhiều quà tặng năm mới chưa? Có kế hoạch du ngoạn đâu đó rồi chứ nhỉ?...."
Sự nhiệt tình này "đột như kỳ lai" (quá đột ngột), khiến Lý Chân Chân trở tay không kịp, mọi khi đều bị Hạ Diệu xem thường, lúc này lại có chút nói không ra lời.
Hạ Diệu vừa cười vừa hỏi: "Mà sao lại đến thăm tôi?"
"Đây không phải là nhớ anh sao." Lý Chân Chân lúc nói lời này, lại liếc mắt nhìn Viên Tung.
Hạ Diệu vẫn như trước, độ lượng mà cười cười, "Coi như cậu có chút lương tâm."
Chờ lúc Lý Chân Chân đem quà thăm bệnh đặt vào hộc tủ, Hạ Diệu vẫn còn quay mặt cười với cậu ta.
Lý Chân Chân tóc gáy đều dựng lên, "Anh có thể đừng cười nữa không?"
Hạ Diệu lại không tự chủ được bật cười, ngay cả chính cậu ta cũng không ý thức được.
"Có cái gì để xem? Phim chỉ lãi nhãi lắm trò, cùng tôi nói chuyện phiếm đi."
Viên Tung sắc mặt vẫn như trước, rất khó coi, nhưng giọng nói lại có chút hòa hoãn.
"Trò chuyện cái gì?"
Hạ Diệu suy nghĩ hồi lâu không nghĩ ra cái gì để nói.
Viên Tung lại đem laptop mở ra.
Hạ Diệu một lần nữa gập lại, vươn cánh tay cuộn vào cổ Viên Tung, bắt đầu dùng chiêu nhu tình dịu dàng.
"Ai da, thật không muốn về nhà! Muốn ở đây luôn."
Viên Tung xoay mặt qua nhìn cậu ta, hỏi: "Vì sao?"
Hạ Diệu nói "Chờ lúc chúng ta khỏi bệnh trở về nhà, thì không thể ở cùng với nhau nữa, anh cũng phải công tác, tôi cũng phải đi làm. Mẹ tôi nhất định sẽ quản tôi chặt hơn, buổi tối tan ca bắt buộc phải về nhà đúng giờ."
Viên Tung trầm giọng an ủi: "Không sao đâu, mẹ cậu nếu đã không cự tuyệt việc chúng ta nằm chung phòng bệnh, chắc cũng sẽ không cứng rắn mà ngăn cản chúng ta gặp mặt."
"Nhưng như vậy thời gian gặp nhau cũng ít đi."
Hạ Diệu vừa nói vừa dùng râu cằm cọ cọ vào cổ Viên Tung, toát ra vẻ nhu tình nũng nịu bốn phía, nhưng trong lòng nham hiểm nói: để xem anh còn có tâm tư xem phim hay không!"
Kết quả Viên Tung lại nói: "Việc này tôi tự có biện pháp, cậu đừng quan tâm."
Sau đó, Viên Tung lại đem laptop mở ra thật rộng.
Thế nhu tình tấn công thất bại.
Bà ngoại nó! Tôi không tin cái này không thu phục được anh. Hạ Diệu cuối cùng sử dụng tuyệt chiêu cuối, trực tiếp đem chai dung dịch bảo hộ "hoa cúc" giơ lên trước mặt Viên Tung.
"Tôi đi tắm nha."
Viên Tung không nói hai lời, khoái chí bước xuống giường, nâng lên Hạ Diệu lên đi vào nhà tắm.
Hạ Diệu trong lòng rít gào: anh đó nha, có phải là quá giống một con súc vật phát dục không chứ?
HẾT CHƯƠNG!