Thế Bất Khả Đáng
Chương 211 : Ghen tuông với cả ngạch nương
Ngày đăng: 20:39 19/04/20
Trans+Edit: Pinoneverdie
Nguồn: wattpad.com/pinoneverdỉe
- -------
Hạ Diệu thừa dịp mẹ Hạ đang lúc dọn dẹp thư phòng, len lén đi vào phòng ngủ của bà ta. Bây giờ gọi là phòng ngủ của mẹ Hạ và Hạ Nhâm Trọng đã không còn thích hợp, phải gọi là khuê phòng của mẹ Hạ. Cả phòng vẫn là cái giường lớn dành cho hai người, nhưng gối nằm giờ chỉ còn một.
Gương trang điểm sáng loáng, Hạ Diệu nhìn thấy gương mặt của bản thân có chút xấu xí. Trong khoảng thời gian này ít tiếp xúc với Viên Tung, ngay cả sức lực ăn diện một chút cũng không có, hơn nữa, cả ngày đều phải tăng ca công tác, cả người đầy bụi đất, nhan sắc diện mạo so với mẹ Hạ là khác xa.
Hạ Diệu nhìn thấy trên bàn trang điểm của mẹ Hạ bày ra đủ loại đủ kiểu các dụng cụ, cầm lấy một lọ nước hoa lên ngửi, không biết là do tâm lý gì tác động, Hạ Diệu luôn cảm thấy loại dầu thơm này chính là mùi của Viên Tung hay dùng.
Hơn nữa những đồ trang điểm đều là vừa khui tem không bao lâu, nghiễm nhiên chính là mới mua, sản phẩm cao cấp đủ đầy. Với cái quan điểm chi tiêu tiết kiệm của mẹ Hạ, mẹ Hạ chắc chắn không thể hoang phí mua nhiều bộ dụng cụ trang điểm như vậy, chắc chắn là có người tặng.
Về phần người này là ai... Hạ Diệu tiện tay kéo ngăn tủ ra. Quả nhiên, có một bộ hộp quà còn chưa khui, mặt trên còn dán một tấm stick in hình "đại bánh chưng" của cậu ta.
Dấm chua trong lòng Hạ Diệu đã sủi bọt khí, đều đã có thể đem "trái dưa leo" phía dưới đi ngâm dấm.
Bà ngoại nhà anh! Anh chưa từng mua cho tôi mỹ phẩm dưỡng da! Chưa từng mua cho tôi cái gì giống như vậy! Tuyên Đại Vũ người ta cũng đã từng mua cho tôi! Anh vẫn chưa từng mua!
Nhưng Hạ Diệu nhìn thấy Viên Tung mua cho mẹ Hạ những thứ này, cứ thế nào cảm thấy anh ta có tính toán, anh ta có dụng tâm.
Một người nam nhân đối với một nữ nhân quan tâm bảo vệ như vậy, dụng tâm gì?!!!
Hạ Diệu rời khỏi bàn trang điểm của mẹ Hạ, lại chuyển sang giường của bà ta lục lọi, đang loay hoay, bất ngờ tìm được một cuốn sổ nhỏ nằm ngay dưới gối.
Cuốn sổ này đã cũ kĩ hơn ba mươi năm trước-- là sổ sáng tác thơ!
Hạ Diệu qua loa lật xem một chút, bên trong chỉ có vài nét chữ, hiện tại đều là những bài thơ mới sáng tác gần đây.
Bài thơ đầu tiên--《 Khát vọng ái tình》.
Ái tình vẫn như cũ, sống ở đáy lòng của ta,
Tựa như một ngọn lửa trú ngụ ẩn nấp,
Cũng đã định trước trong đêm khuya vắng vẻ,
Cầu một bàn tay to đến châm ngòi đốt cháy.
Mê hoặc của ái tình thì không cách nào kháng cự,Cái đầu và nội tâm như mất đi tuổi tác,
Đang thở dài cùng loại cảm giác đụng chạm,
Trở thành nỗi buồn chán cả cuộc đời.
Mẹ Hạ trong lòng hừ lạnh một tiếng, tôi biết cậu sẽ không chịu được mà. Còn nói là canh chừng tôi, ai tin được chứ? Cậu không động tà tâm cậu đã không là họ Viên!
Viên Tung cúi người xuống nhìn ngắm Hạ Diệu, tuy rằng gian phòng đen sẫm một mảnh, nhưng vẫn còn thấy rõ được khóe miệng của cậu ta đang nhếch lên. Viên Tung đột nhiên mỉm một nụ cười không rõ hàm xúc, canh giữ Hạ Diệu rõ ràng là canh giữ một cây củ cải trắng.
Không mắng chửi hai người các ngươi một câu chính là ngủ không được, cậu nói xem cậu có đáng bị chửi không?
Mẹ Hạ khoác một bộ y phục đi ra, đi tới phòng của Hạ Diệu, cấp tốc đẩy cửa mà vào, bước nhanh đến giường của cậu ta. Kết quả chỉ thấy một mình Hạ Diệu ở trên giường, ổ chăn được đắp thật chặt. Lại xoay mặt ra cửa sổ, thấy một bóng lưng vạm vỡ dần dần khuất vào tán cây hòe.
Mẹ Hạ khẽ thở dài một hơi, bản thân quay về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Hạ Diệu dẫn mẹ Hạ đến bệnh viện kiểm tra.
"Làm sao con biết dạ dày của mẹ gần đây không tốt?" Mẹ Hạ biết rõ còn hỏi.
Hạ Diệu đem bộ mặt "chán ghét tình địch", mặt lạnh nhìn mẹ Hạ.
"Con là con trai mẹ, con không quan tâm mẹ thì ai quan tâm?."
Mẹ Hạ khóe miệng không tự chủ được, sau đó lại hắng giọng một cái, hỏi: "Con buổi trưa có về nhà ăn cơm không?"
"Con không ăn ở nhà thì ăn ở đâu?" Hạ Diệu cảm thấy câu hỏi này của mẹ Hạ có thâm ý khó hiểu.
Mẹ Hạ cũng có chút chột dạ, nhưng rất nhanh che giấu.
"Không, mẹ chỉ là muốn hỏi một chút, tuần trước con không phải là ở bên ngoài ăn sao?"
"Đó là bởi vì có người mời." Hạ Diệu còn nói, "Ngày hôm nay nếu như không có thời gian làm cơm, con có thể đi mua đồ về ăn."
Mẹ Hạ đột nhiên mở miệng nói rằng: "Con bảo Viên Tung cũng tới nhà ăn đi."
Hạ Diệu không kích động, trái lại chỉ kinh ngạc hỏi: "Vì sao gọi anh ta tới?"
Vì sao? Mẹ Hạ thầm nghĩ trong lòng: bởi vì con không mời, hắn cũng tới. Thay vì để con biết trưa nào Viên Tung cũng đến cùng mẹ ăn cơm, chi bằng để con mời hắn ta tới sẽ ổn hơn.
Kết quả, nhận được sự khai ân từ mẹ Hạ, Hạ Diệu không những không cảm kích, ngược lại còn âm mặt.
"Không được, không cho anh ta tới! Dựa vào cái gì để anh ta tới?"
Mẹ Hạ thái độ quỷ dị hơn, "Cứ quyết định như cũ!"
Hạ Diệu trợn mắt, thái độ của mẹ Hạ chính là không cho cãi lời.
HẾT CHƯƠNG!