Thế Bất Khả Đáng
Chương 213 : Tôi thấy vậy cũng tốt!
Ngày đăng: 20:39 19/04/20
Trans+Edit: Pinoneverdie
Nguồn: wattpad.com/pinoneverdỉe
- -------
Sáng hôm sau buồn bã ỉu xìu mà đi làm, Tiểu Huy nhìn chằm chằm vào tình trạng cái lỗ tai của Hạ Diệu.
"Tung gia quả thực thô lỗ à."
Hạ Diệu hanh cười một tiếng, "Nếu là anh ta làm thì đã tốt rồi."
"Ôi chao, được rồi, sao lâu quá không thấy anh ta đến đón cậu, anh ta gần đây bận rộn gì sao?"
Hạ Diệu u oán, đem quá trình mấy ngày nay của Viên Tung kể ra, "Bận rộn đi theo mẹ tôi tham gia tiệc dành cho các lão trung niên rồi."
"Hưởng thụ tuổi già sớm vậy sao?" Tiểu Huy cười trêu chọc.
Hạ Diệu oán thầm: tính tình trưởng thành già dặn một chút tôi cũng nhịn, chỉ cần dương v*t của anh ta không già trước tuổi là được. Nhưng từ lúc Viên Tung ở nhà công khai ăn một bữa cơm, anh ta và mẹ đã xem mình thua cả hố phân, bọn họ ban đầu là đối nghịch gay gắt, bây giờ lại tâm đầu ý hợp mà "ngầm tình".
Tiểu Huy ở bên cạnh lầu bầu nói: "Tôi phải đi ra ngoài mua gói thuốc lá, giúp tôi trông chừng một chút."
"Cửa hàng tạp hóa bên ngoài không phải là đang sửa chữa sao?" Hạ Diệu nhắc nhở.
Tiểu Huy vỗ đùi, "Ai u, tôi quên mất. Anh nói xem mấy cái cửa hàng gần đơn vị chúng ta dạo này bị cái gì? Ngày thì mở cửa ngày thì đóng cửa, lúc trước tiệm nào cũng mở, hiện tại chỗ nào cũng đang lắp đặt sửa sang lại, sửa sang cũng phải buôn bán ít nhiều cho người có nhu cầu chứ?"
"Giai đoạn đầu năm, sửa sang lại sẽ mang lại điềm tốt."
Hạ Diệu nói xong ném cho Tiểu Huy một gói thuốc lá, "Trước tiên hút của tôi đi."
"Cám ơn nhiều nhé!"
Giờ ăn trưa, Hạ Diệu dự định lái xe đi một vòng, tiện thể tìm một chỗ ăn trưa. Sau khi lái xe ra ngoài, nghe được từ đối diện một trận âm thanh ồn ào leng keng loong coong, liền dừng xe lại ven đường.
Một người công nhân thấy cảnh sát đi tới, không tự chủ được thả tay, bỏ công cụ xuống nhìn cậu ta.
Hạ Diệu chỉ là tùy tiện hỏi thăm, "Giữa đường mà lắp đặt công trình sao?"
"Tôi cũng không rõ lắm, nghe đâu muốn quy hoạch lại lần nữa."
Hạ Diệu gật đầu, không hỏi thêm gì, lại bước lên xe đi tiếp.
Đi qua vài con phố, cũng không biết nên ăn cái gì, đến sau cùng vòng qua vòng lại, lái xe đến công ty Viên Tung, cảnh tượng nội bộ công ty tất cả như cũ, bảng hiệu công ty vẫn chưa từng đổi.
Điền Nghiêm Kỳ gật đầu, "Cũng phải."
Hạ Diệu ăn no, xoa miệng, lại hỏi thăm về chuyện của mảnh đất kia.
"Hiện tại đã bán rồi sao?"
Điền Nghiêm Kỳ nói: "Vẫn chưa, Báo Đen bên kia mỗi ngày đưa người qua đây thương lượng, giá vẫn không thể đàm phán xong. Mảnh đất chưa bán, quyền sử dụng vẫn là của công ty, chỉ khi công ty bán được mảnh đất đó, tiền sẽ nằm trong tay Viên Tung."
Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng: hoá ra là cậu không muốn bán, cái tên tiểu tử này ngày càng âm hiểm à.
"Cơ hội trừng trị hắn ta ngàn năm có một như vậy, tôi dễ dàng bán đi? Tưởng bỏ ra ít tiền mua lại mảnh đất là xong chuyện? Nằm mơ đi! Tôi không rút cạn đồng tiền cuối cùng của Báo Đen, tôi cũng không phải họ Điền! Tôi từ chối khoản tiền của hắn, nhưng tôi cũng phải khiến hắn thâm hụt tiền đến gào thét!"
Điền Nghiêm Kỳ vừa nhắc tới Báo Đen, hai mắt phóng ra tinh quang, so với nhắc đến tên của Viên Tung vẫn còn hưng phấn hơn.
"Cậu hận hắn đến vậy sao?" Hạ Diệu nhịn không được hỏi.
Điền Nghiêm Kỳ kiên quyết phủ quyết, "Tôi một chút cũng không hận hắn, thực sự, không nhờ hắn, tôi đã sống không được hăng hái như thế này! Hắn hiện tại chính là trụ cột tinh thần của tôi, niềm lạc thú duy nhất của tôi hiện tại chính là dày vò hắn, trông thấy hắn khó chịu, trong lòng tôi sảng khoái miễn bàn! Tôi ngày nào đó tâm tình không tốt, phải đi tới trước của công ty bọn họ hô lớn hai tiếng Hoàng Bột, trong lòng tôi sẽ liền sảng khoái."
Hạ Diệu, "..."
Điền Nghiêm Kỳ đem tâm tình sục sôi thu lại, nghiêm túc nói: "Anh đừng hiểu lầm, tôi không phải là bị động kinh, cũng không phải tâm lý biến thái, tôi chỉ là cảm thấy thay vì hận một người, không bằng đem hắn làm thú tiêu khiển."
Lời này nói ra ngược lại khiến Hạ Diệu cảm thấy rất có đạo lý, mặc kệ nói như thế nào, nhìn thấy trạng thái hiện tại của Điền Nghiêm Kỳ, Hạ Diệu cũng thay hắn vui vẻ, cũng coi như thực sự có thể thở dài một hơi.
"Tôi cảm giác gương mặt của cậu bây giờ so với trước tốt hơn rất nhiều." Hạ Diệu nói.
Điền Nghiêm Kỳ tự sờ sờ, nói: "Hồi phục cũng không tệ lắm, qua một thời gian ngắn có thể đi Hàn Quốc phẩu thuật lại."
Vừa nhắc tới sang Hàn quốc phẩu thuật thẫm mỹ, Hạ Diệu rất có kinh nghiệm.
"Tôi quen biết một vị bác sĩ Hàn Quốc giỏi, có chuyên môn chỉnh sửa gương mặt thành người nổi tiếng, cậu nếu có hứng thú, tôi có thể giúp cậu liên hệ."
Điền Nghiêm Kỳ ánh mắt tà liếc nhìn Hạ Diệu, "Anh sẽ không nói là vị bác sĩ đã phẩu thuật cho Báo Đen đó chứ?"
Hạ Diệu thần sắc đọng lại, "Một người tương đương với ông ta."
"Nghìn vạn lần đừng! Đến lúc đó ông ta lại chỉnh gương mặt tôi thành Vương Bảo Cường!"
Hạ Diệu cười ha ha, "Tôi thấy vậy cũng tốt!"
HẾT CHƯƠNG!