Thế Bất Khả Đáng

Chương 70 : Ngây thơ

Ngày đăng: 20:37 19/04/20


Lấy xong lời khai, hoàn tất việc kiểm tra sức khỏe, Vương Trì Thủy liền bị áp tải lên xe cảnh sát, đưa tới trại tạm giam.



Cảnh sát áp tải có bốn người tất cả, trong đó bao gồm cả Hạ Diệu. Lúc ngồi trên xe, cặp mắt láo liên của Vương Trì Thủy cứ liếc Hạ Diệu mãi, thỉnh thoảng Hạ Diệu liếc nhìn lại, Vương Trì Thủy lập tức cười híp mắt. Trông cái điệu bộ này chẳng giống như sắp bị đưa vào trại tạm giam chút nào, ngược lại giống sắp được đưa tới “thiên thượng nhân gian” hơn.



Tiểu Huy ngồi ngay bên cạnh, thấy Vương Trì Thủy như vậy, trong lòng rất buồn bực.



“Lần đầu tiên thấy có kẻ sắp vào trại tạm giam mà còn cao hứng thế này, cậu có người quen ở trỏng hả?”



Vương Trì Thủy cười lắc đầu, “Không có.”



“Có người đang truy lùng cậu đòi nợ?”



Vẫn cười lắc đầu, “Không có.”



“Vậy có gì tốt đẹp mà cậu cười lắm thế?”



“Không biết.” Vẫn cứ cười tít mắt.



Tiểu Huy: “…”



Kỳ thực Vương Trì Thủy cũng không biết rõ, chỉ là nhìn thấy Hạ Diệu thì cậu ta cao hứng thôi, đáng tiếc Hạ Diệu lại không muốn nhìn thấy cậu ta. Mấy viên cảnh sát khác đều trò chuyện với Vương Trì Thủy mấy câu, duy chỉ có Hạ Diệu là vẫn một mực thờ ơ.



Vương Trì Thủy chủ động bắt chuyện với Hạ Diệu, “Cảnh sát Hạ, anh có vẻ không thích nói chuyện lắm nhỉ.”



Tiểu Huy ở bên cạnh hừ nói, “Đấy là đối với cậu thôi.”



Vương Trì Thủy chẳng buồn bận tâm, tiếp tục cười cười quan sát Hạ Diệu.



Hạ Diệu cất điện thoại vào túi, cuối cùng cũng đưa mắt nhìn thẳng vào Vương Trì Thủy.



“Mang đủ tiền chưa?”



Vương Trì Thủy hỏi: “Mang tiền gì?”



Hạ Diệu hảo tâm nhắc nhở, “Ở trong đấy đồ ăn không tốt đâu, tốt nhất là cậu bảo người nhà đem chút tiền vào, tránh cho lúc ấy lại phải chịu đói.”



“Không sao, tôi ăn gì cũng được, không khó ăn.” Vương Trì Thủy nhếch nhếch khóe môi, “Hơn nữa, đồ trong ấy đắt lắm, tôi lấy đâu ra tiền mà cho bọn họ?”




Hạ Diệu nổi cáu, loay hoay một hồi trong phòng làm việc của Viên Tung. Nên biết rằng dạo này cậu đang nghiện chơi game, tịch thu ipad đối với cậu mà nói quả thực là tai ương ngập đầu.



“Anh giấu của tôi ở đâu rồi? Lấy ra mau!” Hạ Diệu nóng nảy kêu gào với Viên Tung.



Viên Tung một bộ biểu tình không cho phép cự cãi, “Viết kiểm điểm, đạt yêu cầu rồi tôi trả lại.”



“Anh bị bất bình thường hả?” Hạ Diệu giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Đã thời đại nào rồi, còn viết bản kiểm điểm?”



Ngữ khí Viên Tung vẫn nghiêm khắc như trước, “Viết, không viết khỏi cần ăn cơm.”



Hạ Diệu biết Viên Tung ăn mềm không ăn cứng, nhưng lại không xuống nước để xin lỗi hắn được, cuối cùng quyết định sử chiêu cợt nhả, dùng khuỷu tay chọt chọt vào ngực Viên Tung, một bộ biểu tình định lừa gạt cho qua cửa.



“Thôi được rồi mà, chuyện có gì lớn đâu? Mặt mũi quan trọng đến vậy sao? Đàn ông đàn ang, rộng rãi chút đi!”



Viên Tung đáp: “Không phải chuyện mặt mũi hay không mặt mũi.”



“Vậy là chuyện gì?”



Viên Tung nhịn một hồi lâu, cuối cùng mới trầm mặt chất vất.



“Chẳng phải cậu nói miếng sầu riêng kia là cho tôi sao?”



Hạ Diệu giật giật khóe môi, “Chỉ vì cái nhỏ xíu này hả?”



Khuôn mặt lãnh ngạnh của Viên Tung đã trả lời cho Hạ Diệu biết, chính vì cái nhỏ xíu này đó.



“Đệt, phục anh luôn…” Hạ Diệu vừa lầu bầu vừa đi sang một bên lục lọi balô, mò suốt hồi lâu mới mò được một quả cam, tức giận nhét cho Viên Tung, “Cái này là thành tâm thành ý tặng anh đây, được chưa hả?”



Viên Tung hất hất cằm, ý bảo cậu tiếp tục đi lục balô.



Hạ Diệu lại lục một hồi, chẳng biết ipad đã được thả về từ lúc nào.



Lấy ipad ra khỏi túi, đầu tiên là kiểm tra ngay phần ghi nhớ trò chơi, cũng may vẫn còn nguyên vẹn, rồi lại tà liếc Viên Tung một cái, sâu kín ném ra hai chữ.



“Ngây thơ.”