Thế Bất Khả Đáng

Chương 74 : Vuốt vuốt giận, không sao đâu mà

Ngày đăng: 20:37 19/04/20


“Anh, em vừa hạ xuống một quyết định rất gian nan.” Viên Như nói.



Viên Tung lặng lẽ đứng quay lưng về phía Viên Như, ánh mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ. Xe của Hạ Diệu đang chạy vào từ cổng chính, tốc độ xe tương đối nhanh, tới bãi đỗ xe thì mạnh mẽ phanh kít lại, thân xe rung lắc kịch liệt. Hạ Diệu từ trong xe bước ra, đầy một thân khí thế nóng nảy, rầm một tiếng đóng cửa xe lại.



Viên Như nói tiếp: “Em quyết định, sẽ cho mình thêm một cơ hội nữa.”



Viên Tung thấy Hạ Diệu cất bước đi nhanh về phía phòng huấn luyện, đế giày mài cả ra đốm lửa.



“Đương nhiên, để đáp tạ sự quan tâm cùng bảo vệ kiên trì của anh trong suốt thời gian vừa qua, em cũng quyết định tặng cho anh một sự kinh hỉ.”



Đường nhìn của Viên Tung xuôi từ cửa kính phòng làm việc ra bên ngoài, thấy Hạ Diệu oán hận quẳng balô xuống đất, ngay cả quần áo cũng chẳng thèm thay, cứ thế đi thẳng một mạch về phía bao cát. Sau khi dùng hai tay giữ cho bao cát đứng yên, cậu bắt đầu quyền đấm cước đá với bao cát, xem ra đang rất muốn xả giận.



“Anh, anh thử đoán xem là kinh hỉ gì nào?”



Viên Tung lập tức mở cửa, đi thẳng về phía Hạ Diệu.



Viên Như bực bội gọi với theo, “Ê, anh có nghe em nói không thế?”



Viên Tung đi đến bên cạnh Hạ Diệu, cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng đứng nhìn cậu.Hạ Diệu vẻ mặt âm trầm, một mực quyền đấm cước đá, chẳng buồn liếc nhìn Viên Tung lấy một cái. Sau đấy lại như tâm sinh bất mãn với Viên Tung, nắm đấm dịch chuyển phương hướng, quét bao cát về phía Viên Tung.



Viên Tung dùng tay giữ bao cát lại.



Cuối cùng Hạ Diệu phát cáu đấm mạnh một quyền lên bao cát, rồi đặt mông ngồi xuống tấm đệm mềm, thở hồng hộc.



Viên Tung từ trên cao nhìn xuống Hạ Diệu, ngón tay búng búng ót cậu, hỏi: “Đã ghiền chưa?”



“Chưa đã ghiền.” Hạ Diệu trong lòng vẫn rất nghẹn khuất.



“Đi nào, tôi đưa cậu ra sân tập bắn cho đã ghiền.”



Lúc Viên Tung túm tay Hạ Diệu đi về phía cầu thang, vừa vặn đụng trúng Viên Như cũng đang muốn xuống cầu thang. Viên Như chăm chú nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người, bảo: “Các anh…”



Còn chưa nói xong, Viên Tung với Hạ Diệu đã xoải bước rời đi.


Trên đường về, đột nhiên Viên Tung bảo: “Cậu có từng nghĩ tới hay chưa, có thể Vương Trì Thủy biết cậu và Tuyên Đại Vũ là cùng một phe?”



“Không thể nào.” Hạ Diệu ngữ khí rất quả quyết, “Tôi chưa từng đề cập tới chuyện này, làm sao cậu ta biết được?”



Viên Tung không nói gì thêm.



Hạ Diệu liếc nhìn Viên Tung, bảo: “Anh có thể đổi quần áo đi được không? Ngày nào cũng mặc một bộ này, anh không chán sao?”



“Tôi đổi rồi.” Viên Tung nói, “Cái này tôi mua ba bộ.”



“Thật phục anh.” Hạ Diệu rầy la, “Anh lười đến cỡ nào chứ hả?”



* * *



Mấy ngày sau, tâm tình Hạ Diệu đã tốt hơn chút đỉnh, cậu lại ôm một trái tim mạnh mẽ tới trại tạm giam.



“Mấy hôm nay cậu ta thế nào?” Hạ Diệu hỏi cảnh ngục, “Có phải suốt ngày được ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống thoải mái hơn bội phần không?”



Cảnh ngục nói: “Vẫn vậy thôi.”



“Vẫn vậy?”



Cảnh ngục gật đầu, “Tôi chưa từng thấy cậu ta gọi thêm đồ ăn, cũng không tham gia khi đám cùng phòng góp đồ ăn lại với nhau, chưa từng mua quà vặt, hút điếu thuốc cũng đi xin xỏ người khác.”



Hạ Diệu có chút khó tin, đã trộm tiền đi rồi, không tiêu thì giữ có tác dụng gì?



“Không tin cậu thử xem camera này.” Cảnh ngục bảo, “Bây giờ đang đúng vào giờ ăn trưa của bọn họ đấy.”



Hạ Diệu xoay chuyển tầm mắt, nhìn về phía màn hình. Ngồi trong góc phòng phía đông nam chính là Vương Trì Thủy, so với lần gặp trước thì trông cậu ta có vẻ gầy hơn chút nữa. Cậu ta một tay cầm bánh bao gặm từng miếng lớn, một tay bưng bát canh cải trắng lên uống. Ăn hết phần của mình còn nhìn chằm chằm phần của người khác, người ta gọi thêm chút đồ xào nên chẳng thèm ăn cái này, Vương Trì Thủy liền trực tiếp bưng về ăn hộ.



Chẳng mấy chốc, hai chiếc bánh bao đã vào bụng, hai chén canh cũng uống hết veo.



Hạ Diệu âm thầm líu lưỡi, tên này rốt cuộc tài nô đến cỡ nào vậy trời?