Thế Bất Khả Đáng

Chương 77 : Tôi sắp bị em gái anh đùa đến chết rồi!

Ngày đăng: 20:37 19/04/20


Sau khi Viên Như rời đi, Vương Sương liền cứng rắn ở lại, cặp mắt hoa đào xoay nhìn khắp nơi, thỉnh thoảng lại dùng tay nghịch nghịch tóc. Sau đó Thi Thiên Bưu cũng rời đi, chỉ còn lại mỗi cô và Viên Tung, cô càng không biết nên nói gì cho phải.



Viên Tung tưởng Vương Sương là đang chờ Viên Như, bèn gật đầu ra hiệu với một giáo viên đứng cạnh.



Giáo viên lại gần, khách khí nói với Vương Sương: “Mời cô tới phòng tiếp đãi ngồi một chút.”



Lúc này Viên Tung đã xoay người định rời đi.



Vương Sương vội vàng nói: “Không, tôi còn có chuyện muốn nói với thầy… thầy Viên.”



Viên Tung ngừng bước, xoay người lại nhìn cô, mặt vô biểu cảm.



Vương Sương lúng túng bảo, “À thì… tay anh thật là lớn.”



Nói xong xấu hổ cười, kết quả phát hiện Viên Tung vẫn không chút biểu cảm, cả người như một khối băng khắc, ngọn lửa trong trái tim cô nháy mắt cũng bị băng giá dập tắt.



“Chân của anh cũng rất lớn…”



Đừng trách Viên Tung không phản ứng, chính Vương Sương nói xong cũng cảm thấy nhàm chán, mình đang nói cái ngớ ngẩn gì đây? Càng nói không tốt lại càng căng thẳng, càng căng thẳng lại càng không biết nên nói gì cho tốt.



“Vóc dáng cũng rất lớn…”



Viên Tung: “…”



“À thì… chỗ nào của anh cũng lớn.”



Viên Tung: “…”



Vương Sương tự xì một tiếng khinh miệt bản thân trong lòng, phong phạm đại tỷ của cô đâu rồi?



Lần này, Viên Tung chủ động cất tiếng.



“Xin hỏi cô có chuyện gì sao?”



Vương Sương vừa nghe được lời này liền cảm thấy có chút không thích hợp, tôi tới là để cùng anh xem mắt, anh hỏi tôi có chuyện gì? Lẽ nào Viên Như chưa truyền đạt đúng chỗ? Hay là anh dùng loại phương thức này để biểu đạt ý cự tuyệt?



“Viên Như chưa nói cho anh biết mục đích đến của tôi ngày hôm nay sao?”
“Bọn họ đều có việc xin nghỉ, nghe nói có một hoạt động đoàn thể quan trọng cần phải tham gia.”



Viên Tung nhíu mày, hoạt động đoàn thế? Sao tôi không biết?



“Hạ Diệu đâu?” Đây mới là vấn đề mà hắn quan tâm.



Phó huấn luyện viên nói: “Hạ Diệu cũng đi theo rồi.”



Viên Tung đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện Viên Như cũng đã biến mất, hỏi phó huấn luyện viên: “Viên Như đi từ bao giờ?”



“Chính là đi cùng bọn Hạ Diệu.”



Viên Tung trong lòng mơ hồ có một loại dự cảm chẳng lành, hắn gọi một cuộc điện thoại cho Viên Như, Viên Như bên kia đang cùng đám học viên cười nói, tiếng ồn ào rất lớn, không nghe thấy tiếng di động kêu.



Viên Tung lại thử gọi cho Hạ Diệu, nhưng phòng Hạ Diệu đang ở không có tín hiệu, di động cứ báo không thể kết nối.



“Địa điểm hoạt động của bọn họ là ở đâu?”



Phó huấn luyện viên có vẻ cũng không rõ lắm, sau đó bèn hỏi một cậu học viên không tham gia, rồi mới thông báo địa chỉ cho Viên Tung.



“Anh ở đây để ý, tôi ra ngoài một chuyến.”



Viên Tung nói xong, mau chóng lái xe rời đi.



Hạ Diệu vào thời khắc này! Cánh tay và cẳng chân đều bị ép buộc trói lại, “hưởng thụ” liệu pháp châm cứu đặc biệt của bác sĩ nam khoa, nói trắng ra là châm kim.



“Thả lỏng chút đi, châm cứu không đau đâu, cậu nhìn xem này, kim châm rất mảnh, đâm vào không có cảm giác gì cả.”



Huyệt vị đầu tiên ở ngón chân, hai cổ chân của Hạ Diệu bị người đè giữ, ngón chân bởi vì khó chịu mà co rụt lại còn bị người ta cọ gảy liên tục, ép buộc phải thả lỏng ra. Việc này đối với Hạ Diệu sợ nhột quả thực đúng là một cực hình, ở trước mặt đám ác nhân này lại không thể cười, chỉ có thể cứng rắn nén nhịn, nhịn đến mức đầm đìa mồ hôi.



Kim đầu tiên khó khăn lắm mới cắm lên được, kết quả kim thứ hai còn ở gan bàn chân.



Hạ Diệu quả thực sắp phát điên rồi, trong lòng gào thét như bệnh nhân tâm thần.



Viên Tung kia! ĐM anh mau lăn tới đây cho tôi! Tôi sắp bị em gái anh đùa đến chết rồi!