Thế Bất Khả Đáng

Chương 92 : Miễn tìm!

Ngày đăng: 20:37 19/04/20


Trans+Edit: Pinoneverdie



Sáng sớm lúc bảy giờ, xe đã lái đến nơi, tài xế câu hỏi một câu đánh thức hai người đang ngủ mê man.



"Có cụ thể biển số nhà chứ?"



Hạ Diệu mê mê hoặc hoặc trừng vào hàng chữ trên tờ giấy, nhìn kỹ liếc mắt, nói: "Trên này không có viết."



"Xuống xe hỏi thăm một chút đi!"



Tuyên Đại Vũ nói xong, duỗi người, mở cửa xe nhảy xuống.



Trong thôn hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ mấy cụ già sáng sớm ở đây tản bộ, ngày nghỉ hầu như những thanh niên trẻ tuổi đều như con mèo ủ trong chăn. Tuyên Đại Vũ ánh mắt chung quanh quan sát một chút, đến sau cùng hướng về một lão bà đi tới.



"Bà bà, phiền bà cho con hỏi một chút..."



Tuyên Đại Vũ còn chưa nói, lão bà bà đã chỉ chỉ cái lỗ tai, ám chỉ bản thân lỗ tai nghe không tốt lắm. Tuyên Đại Vũ không thể làm gì khác hơn là cười gật đầu, không làm cái cây cản đường nhường đường cho lão bà.



Hạ Diệu cản đường một lão trung niên chừng năm mươi tuổi, lễ phép hỏi: "Thúc, cháu muốn hỏi thăm một chút, nhà của Vương Trì Thủy ở đâu ạ?"



"Vương Trì Thủy? Thôn chúng ta có người này sao?" Người đàn ông trung niên đó vẻ mặt mơ hồ.



Hạ Diệu vừa nhìn một chút chỉ, nói: "À, ba hắn là Vương Khai Tài, mẹ hắn là Lý Xuân Thanh."



Vừa nghe đến hai cái tên này, người đàn ông trung niên sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, đó là một loại ánh mắt cực kì không được tự nhiên, từ trên xuống dưới đánh giá Hạ Diệu.



"Ngươi là ai? Ngươi tìm bọn họ để làm chi?"



Hạ Diệu giải thích, "Cái này thì... Vương Trì Thủy và cháu là anh em bạn bè."



Người đàn ông trực tiếp vung tay lên, "Tôi không biết nhà bọn họ!" Nói xong quả quyết lách người.



Tuyên Đại Vũ không dễ dàng tìm được một người tuổi trẻ, vốn cho là nhờ hắn nhận biết dùm Vương Trì Thủy, kết quả vừa nhắc tới tên Vương Trì Thủy, người này và người đàn ông trung niên lúc nãy lộ ra cùng một biểu cảm.
"Cút đi đồ con bê!"



Tuyên Đại Vũ cười đến ngã vào trong ghế ngồi, nói: "Tôi phát hiện cậu bây giờ thường hay nói những câu ở vùng Đông Bắc." (quê của Viên Tung =]])



Hạ Diệu trực tiếp hai mắt nhắm lại, không hề phản ứng với Tuyên Đại Vũ.



Ngày hôm sau, Hạ Diệu ở đơn vị bổ sung lại một ngày giác, buổi tối nhanh nhẩu về đến nhà. Hí hoáy điện thoại di động một hồi, thấy có có cuộc gọi nhỡ, trong miệng như nôn ra vài vị ngọt ngào, mỹ vị gọi một cú điện thoại.



Viên Tung đang ngồi hút thuốc kế bên lò sưởi đặt gần đầu giường ở quê nhà, thấy dãy số gọi đến, giữa hai lông mày hiện sắc mặt vui mừng không dễ nhận ra.



"Thế nào mà đột nhiên nhớ tới mà gọi điện thoại cho tôi?"



Hạ Diệu lại cười nói: "Xem anh còn sống không."



Viên Tung phủi một cái tàn thuốc, không nói chuyện.



"Ở nơi đó như thế nào a?" Hạ Diệu hỏi.



Viên Tung chỉ một chữ, "Lạnh".



Hạ Diệu hừ một tiếng, "Anh nha...cũng biết lạnh!"



"Tôi không lạnh, tôi là sợ cậu không biết tôi lạnh."



Hạ Diệu trong miệng cười không ngưng nghỉ, nhốn nháo nhảy cẫng lên.



Viên Tung cảm giác được Hạ Diệu đích thực là tâm tình chuyển biến, nhịn không được hỏi: "Hôm nay sao tâm tình cậu lại tốt thế?"



"Tốt ư?" Hạ Diệu thề thốt phủ nhận, "Tôi vẫn luôn như vậy a!"



"Vừa làm chuyện xấu gì đấy?"