Thế Bất Khả Đáng

Chương 94 : Người vợ đảm

Ngày đăng: 20:37 19/04/20


Trans+Edit: Pinoneverdie



- --------------------------------------------------



Hạ Diệu thực sự không thể ngờ tới, việc làm tuyên truyền quảng cáo cho công ty trong dịp nghĩ lễ vừa qua, lập tức mang lại tiếng vang lớn.



Mấy ngày nay đường dây nóng của công ty giống như sắp bị đánh sập, cửa chính bình thường lúc nào cũng có phóng viên và du khách đổ bộ tới. Mấy huấn luyện viên và nhân đã sớm thay nhau quay trở lại công ty trong khi vẫn còn trong kì nghỉ Tết âm lịch, cơ bản giữ được trật tự và bảo đảm an toàn cho công ty.



Bây giờ mới hiểu thế nào là "cây to đón gió", trong cùng một ngành nghề mà danh tiếng của mình quá cao ắc sẽ mang theo sự đố kỵ. Sự chú ý bắt đầu tăng nhanh, một số thông tin giả mạo dối trá gây bất lợi cho công ty đang phát tán rất nhanh trên mạng, may mắn tất cả thông tin đó đều không có cơ sở, không thỏa đáng, nên không ảnh hưởng xấu đến công ty. Thế nhưng vẫn còn tồn tại nhiều mối nguy hiểm khiên cho Hạ Diệu năm nay không mấy an tâm.



Viên Tung vừa đi, Hạ Diệu lại là người quen của công ty, so với Viên Tung vẫn là rất chăm chỉ chuyên cần, cơ bản mỗi sự kiện cậu ta đều phải nhúng tay vào tiếp quản. Việc lớn thì là giữ mối quan hệ xã giao và quan tâm cả truyền thông trên mạng, việc nhỏ thì đến phòng làm việc chăm sóc cây cảnh, quan tâm đến cả quá trình nở hoa, tác phong quả thực tưởng chừng như là hai người làm việc chứ không phải một người.



Hơn nữa Hạ Diệu còn là người quyết định, ra lệnh trong công ty, bất luận ai, việc gì không thể tự giải quyết phải tìm đến Viên Tung, đều phải đưa qua cho cậu ta phê duyệt.



Ở cái công ty này, Hạ Diệu tư cách thấp cạn, thế nhưng tất cả quản lý đều rất nghe lời cậu ta.



Dùng lời của bọn họ nói thì chính là: "Cậu chính là người trong nhà, mọi việc đều do cậu định đoạt, chung quy cậu cũng là em vợ nhà họ Viên"



"Em vợ thì em vợ, chỉ cần các người nghe theo chỉ đạo của tôi, đem tôi là con của hắn tôi đều nhận!"



Đầu tháng ba dương lịch, Hạ Diệu cảm thấy bọn họ đều bận rộn, làm việc vất vả ngay cả dịp nghỉ, cố ý mời bọn họ đi du lịch suối nước nóng thư giãn tiêu khiển hai ngày. Tự mình dẫn theo hai con vẹt "Nhi tử" ở trong công ty tản bộ, rất nhàn nhã.



Mới vừa dọn một cành cây ngả xuống đất làm cản đường, điện thoại trong túi Hạ Diệu liền vang lên,



Vừa nhìn thấy cái tên Tuyên Đại Vũ, Hạ Diệu trong lòng có loại cảm giác cực kì mệt mỏi. Kể từ ngày từ nhà Vương Trì Thủy trở về, Tuyên Đại Vũ hành động giống như bị điên loạn, không có việc gì cũng gọi điện thoại cho Hạ Diệu, một ngày ít thì ba bốn cuộc, nhiều thì tận ba mươi bốn cuộc. "Tôi nói chứ, cậu không tìm được Vương Trì Thủy tính sổ, nên cảm thấy không có ai truy lùng nữa. Cậu liền rảnh rỗi không có gì làm à?"



"Đúng là có một chút." Tuyên Đại Vũ cười, "Cậu bây giờ đang làm gì nhỉ?"



Hạ Diệu đá một cục đá ven đường, nói: "Ở công ty bảo tiêu""Cậu lại đến chỗ đó?" Tuyên Đại Vũ không giải thích được, "Cậu làm sao mà suốt ngày chạy đến chỗ đó? Cậu có cổ phần trong đó à?"
Đám phóng viên hai mặt nhìn nhau, lạnh hết sống lưng mơ hồ cảm thấy bất an.



Hạ Diệu còn nói: "Ngày hôm nay công ty chúng tôi và công ty bảo an Hắc Báo ở làng du lịch suối nước nóng tổ chức một trận bảo tiêu đối kháng, nguyên căn chỉ là muốn vui đùa giao hữu, không muốn phóng viên tuyên truyền đưa tin, không nghĩ tới các người lại nhiệt tâm như vậy, toàn bộ quá trình đều đem quay lại. Cái này nếu như truyền ra, chẳng phải sẽ tăng cao sĩ khí à!



Nghe nói như thế, đám phóng viên đều không dám hé môi.



"Ai, các người đều không biết là chúng tôi đều chỉ là đấu giao hữu thôi à?" Hạ Diệu còn nói: "Còn chuyện này nữa, các người có thể đưa những tấm hình lúc nãy cho tôi xem với được chứ?"



Người tổng phụ trách bộ phận chụp ảnh bên ban tuyên truyền chỉ còn biết đưa cho Hạ Diệu cái túi đựng máy ảnh.



Lục lọi tìm được đoạn phim độ nét cao cảnh mình và Hắc tử đánh nhau, ngón tay chỉ cho phóng viên: "Người này chính là nhân viên chủ chốt của công ty Hắc Báo, nhận được nhiều giải thưởng lớn. Tôi ở công ty chúng tôi chỉ ngồi giã đậu tương, thật không nghĩ tới hắn cứ như thế để cho tôi đánh bại. Các người lúc làm bản thảo tin tức nhớ chỉnh sửa gương mặt của tôi đẹp một chút nhé."



Hạ Diệu vừa chọn được một tấm ảnh, vừa lật xem vừa tán dương: "Các người chụp có góc ảnh thật đẹp a, nhãn cực sắc bén, biểu tình ngoan cường, tấm này không tệ, ưu thế áp đảo a..."



Từ quán rượu đi ra, đám phóng viên này mặt thảm thiết xanh biên biếc.



Buổi tối về đến nhà, Hạ Diệu mệt mỏi loan ra cả người, đấm người quá mạnh nên hai cái tay đều sưng phù. Viên Tung gọi điện thoại tới, Hạ Diệu chỉ có thể để điện thoại đặt trên đầu gối, mặt trực tiếp dán lên bắt đầu nói



"Mệt mỏi quá." lầm bầm nói.



Viên Tung hỏi: "Làm cái gì mệt?"



"Đi ra ngoài chơi một ngày đêm." (móa....thiệt sợ nó luôn)



"Vậy đi ngủ sớm một chút."



Hạ Diệu ừ một tiếng, cứ như vậy dán điện thoại di động, gối đầu vào tiếng hít thở của Viên Tung ngủ thiếp đi.