Thế Bất Khả Đáng

Chương 97 : Đường về nhà chồng trắc trở

Ngày đăng: 20:37 19/04/20


Trans: Pinoneverdie



Edit: Leo



Sau đó hai ngày, tất cả tinh lực của Hạ Diệu đều dùng để..."làm đẹp".



Hạ Nhâm Trọng một mực giục cậu ta, "Ba giới thiệu cho con cô gái kia, con thế nào vẫn còn không nhanh liên lạc với người ta?



"Ba không thấy được trên mặt con có thương tích sao?" Hạ Diệu hạ quai hàm xuống bôi lên một ít thuốc mỡ, kiên nhẫn cẩn thận mà vuốt vuốt, ở trước gương nhìn trái nhìn phải, "mạn bất kinh tâm" (thờ ơ) nói, "Lần đầu gặp mặt, phải làm cho gia đình người ta có ấn tượng tốt!"



Hạ Nhâm Trọng cười ha ha, đặt tay lên tóc Hạ Diệu xoa xoa một cái.



"Vết thương này cũng không có gì đáng ngại, con của ba dù mang thương thích cũng là mỹ nam."



Hạ Diệu hơi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, "Con đây không phải là làm cho người ta sợ sao?"



"Bị thương nghiêm trọng không? Để ba xem một chút." Hạ Nhâm Trọng đem thân thể Hạ Diệu quay lại.



Hạ Diệu chỉ chỉ cho ông ấy thì đúng là trên cổ có một vết do siết chặt cùng phần quai hàm đang dần dần sưng tấy lên.



Hạ Nhâm Trọng lúc này lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, "Cái này mà cũng gọi là bị thương? Không cầm kính lúp soi thì cũng chả tài nào nhìn ra, đối với con nó chả là gì, người khác ai lại chú ý được hả?"



"Ba không chú ý nhưng lại có người chú ý." Có người ánh mắt của hắn còn hơn cả kính lúp.



Nói xong, Hạ Diệu cầm lấy dao cạo râu bắt đầu "bàng nhược vô nhân" (không thèm quan tâm đến ai xung quanh) mà cạo.



Hạ Nhâm Trọng một bộ biểu tình xem như hết cách quay trở lại phòng khách, và ngồi ở đó xem ti vi, mẹ Hạ nói: "Bây giờ con trai ông đã chăm chỉ hơn rồi, một đại tiểu hòa thượng vẫn còn có thể như thế mà làm đẹp."



Mẹ Hạ liếc Hạ Nhâm Trọng liếc mắt, "Ông lúc còn trẻ quần áo nhăn nhúm vậy mà cũng có thể mặc cả một ngày."



"Nói bậy, tôi lúc nào lại quái gỡ như vậy?" Hạ Nhâm Trọng thà chết không thừa nhận.
Hạ Diệu mất rất nhiều sức mới chạy tới nơi chỗ mấy người này.



"Xin lỗi...xin lỗi đã làm phiền... cho hỏi một chút a..."



Viên Tung xoay người vừa muốn đi vào trong, nghe được thanh âm sau lưng, bước chân ngưng lại.



"Nhà Viên Tung ở đâu ạ?" Hạ Diệu cuối cùng cũng hỏi lên.



Một anh em xoay người, trước cửa miệng huýt sáo, "Viên Tung, có người tìm."



Hạ Diệu ngực đập lộp bộp một chút, quay đầu nhìn lại từ phía cửa trước.



Ánh mắt của Viên Tung cũng đã ở đó trụ trên người cậu ta đã lâu, Hạ Diệu đã hoàn toàn không thể nhận thức được rõ nữa, vẻ soái ca anh tuấn khó cưỡng hằng ngày của cậu ta hoàn toàn mất ráo, quấn trong quấn ngoài ba bốn lớp áo quần nhìn như một con gấu to đại ngốc, trên tóc tuyết rơi đầy, duy nhất chỉ còn thấy được gương mặt, đã đỏ ửng lên tựa như bên ngoài mùa đông giá rét đang trồng một cây hồng.



Hạ Diệu như bị tiêm máu gà, điên cuồng xông tới đánh đập, đạp đầu gối của Viên Tung bật lên, leo đến trên người của hắn, gắt gao cuộn người vào hắn, Viên Tung mới tin tưởng giờ khắc ngay lúc này là thật.



Trái tim đột nhiên vỡ ra, tuôn ra máu huyết xông lên tâm trí, Viên Tung gắng gượng mà tận hưởng loại cảm giác hạnh phúc bức bách đến ngất xỉu này, khắc cốt minh tâm.



Viên Tung dùng bàn tay to lớn cài nút áo Hạ Diệu, mái tóc đã lạnh như băng, yêu thương đạt tới tột đỉnh.



"Cậu tại sao lại chạy tới đây?"



Hạ Diệu đem bàn tay chôn vào gương mặt và cổ của Viên Tung sưởi ấm, hơn nữa ngày mới chậm chạp, nói: "Mau, mau mang tôi đi WC, mắc không nhịn nổi."



Viên Tung một bên ôm Hạ Diệu đi vào trong một bên hỏi: "Tại sao không ở trên đường giải quyết cho rồi?"



Hạ Diệu nói xong không gì sánh được hoàn cảnh đáng thương này.



"Thì trông cậy vào cái túi đựng nước tiểu trong người mà giữ ấm!"