Thệ Bất Vi Phi

Chương 138 : Tóc mây

Ngày đăng: 23:54 21/04/20


Edit: Docke



Ta vừa đi dạo dọc theo những hành lang dài, vừa nghĩ ngợi. Theo lời Tiểu Phúc Tử nói, Diệp Bất Phàm cười như điên. Trong lòng ta cảm giác vô cùng kỳ quái, bước chân không tự chủ được đi đến chính sảnh. Vốn tưởng rằng sẽ có hạ nhân tôi tớ nào đó đến cản ta lại. Ai ngờ, bọn họ gặp ta, ai ai cũng vô cùng cung kính. Ta hỏi bọn hắn: “Vương gia của các ngươi đâu?”  



Có một hạ nhân đáp: “Thưa tiểu thư, Vương gia đang ở trong thư phòng ạ.” Ta còn chưa mở miệng, hắn lại nói: “Tiểu thư muốn gặp Vương gia, tiểu nhân có thể đưa ngài đến đó…”



Ta nghĩ, ta đâu có nói như vậy? Ai ngờ hắn đã đi đầu dẫn đường, ngay cả nhìn lại cũng không thèm nhìn xem ta có đuổi theo hay không, làm như ta nhất định sẽ đuổi kịp không bằng…



Nhưng ta vì sao lại không thoải mái như vậy nhỉ. Ánh mắt hắn cho thấy, ta giống như là một nhân vật rất quan trọng, có thể sánh ngang với Vương gia của hắn. Hơn nữa, là người mà lúc nào cũng có thể đến gặp Vương gia của bọn họ. Vương gia của bọn họ bây giờ rảnh rỗi lắm sao, ta muốn gặp bất cứ lúc nào cũng được à?



Loại cảm giác cao cao tại thượng hư ảo này khiến ta cảm thấy vô cùng không thích hợp. Ta chẳng qua chỉ là một vị khách trong vương phủ mà thôi, đáng để ngươi nhìn ta với ánh mắt như nhìn vị chủ nhân vô cùng tôn kính đó sao?




Nếu như hắn vẫn giống như trước kia, ý cười đầy mặt mà mời ta, có lẽ ta sẽ không thèm để ý gì đến hắn nữa. Nhưng hôm nay, trong ánh mắt hắn lại tràn ngập vẻ chân thành cùng khẩn cầu. Lúc mời ta, trên mặt còn có một tia khẩn trương bất an. Khiến trong góc ngách mềm mại nhất của trái tim ta dường như đang dâng lên một điều gì đó, giống như xúc động. Sự mềm dịu đang nhè nhẹ cuộn lên từ đáy lòng. Ta không tự chủ được theo hắn đi vào cửa phòng.



Hắn đi phía trước ta, bờ vai khoan thai, vòng eo thẳng hẹp. Thân mặc trường bào gấm trắng, bên hông thắt đai lưng ngọc. Toàn thân phú quý vô cùng, lại mang theo một loại thanh cao không nhiễm bụi trần. Ta chưa bao giờ biết, chỉ là đi theo phía sau lưng hắn vậy mà ta lại có thể sinh ra nhiều liên tưởng đến như vậy…



Gian thư phòng này rộng rãi, thoáng mát, sạch sẽ, không xa hoa chút nào. Treo trên vách tường, không phải là tranh chữ, mà là đao thương mũi tên. Cả phòng tràn ngập dương khí nam nhân, khác xa so với vẻ phú quý trong thư phòng của Tuyên Vương…



Lúc ta vào phòng, trong lòng cực kỳ khẩn trương. Nghĩ sẽ một mình ở chung với Lam Thụy, thậm chí đã muốn chạy ra ngoài. Nhưng ngoài dự đoán, trong phòng đã có hai vị tiểu cô nương ở đó từ lâu. Ta vừa nhìn, thì ra lại là Linh Dao và Ngọc Dao, hai vị tiểu muội muội mù kia. Tâm tình ta trầm tĩnh lại, nhưng tự dưng lại có chút thất vọng…



Hai tỷ muội Linh Dao và Ngọc Dao này, sau khi ta cùng bọn họ chia tay, ta chỉ gặp lại khi bọn họ theo Quỳnh Hoa vào Tuyên Vương phủ. Hiện giờ, vừa trông thấy họ, những nghi vấn có liên quan đến bọn họ lại như thủy triều cuồn cuộn dâng lên trong lòng. Nhớ rõ lúc vừa quen biết bọn họ, ta đã hoài nghi cô em nhỏ tuổi hơn, Linh Dao chính là cốt nhục của Tuyên Vương và Nhàn Phi. Không biết thế nào, giờ đây, suy nghĩ này lại khiến ta nảy sinh sự dao động rất lớn. Ta nhìn Linh Dao, bất ngờ trong đầu chợt nhớ lại tình cảnh nàng lấy từ trên búi tóc tầng tầng quấn quanh đầu ra một viên hạt châu. Lại mở hạt châu ra để lấy tấm bản đồ nhỏ được cuốn lại thành một cuộn lụa. Hình như có một điều gì đó đang thức tỉnh trong đầu ta, khiến ta cân nhắc lại tình cảnh lúc đó. Lại nghĩ, vì sao Lâm Thụy muốn để cho hai vị tiểu cô nương này gặp ta?