Thệ Bất Vi Phi

Chương 13 : Thọ lễ

Ngày đăng: 23:53 21/04/20


Còn nếu không hợp tác, có thể được không? Ta nhìn tên nô bộc bên cạnh hắn. Tuy rằng ta không luyện qua võ công, nhưng cũng có mắt nhìn. Bởi vì phụ thân ta chính là một võ lâm cao thủ mà. Nhìn hắn hành tẩu không bám chút bụi, tựa hồ như chân không hề chạm đất. Ta đã biết công phu của hắn có thể còn cao hơn Tư Đồ không ít. Như vậy, ý niệm muốn để Tư Đồ bảo hộ cho ta, thật sự không dám nghĩ đến nữa.



Ta luôn luôn nhớ kỹ câu ‘thức thời mới là trang tuấn kiệt’, chỉ thoáng suy nghĩ một chút đã nghĩ thông. Ai thèm quản hắn là ai cơ chứ, chúng ta chỉ cần một tay đưa tiền, một tay giao hàng thôi mà. Về phần sau này có thể từng bước giao kết bằng hữu hay không, nghĩ cũng không muốn nghĩ đến nữa. Mà quan hệ với hắn nông hay sây thì có can hệ gì đâu?



Ta cười nói: “Lâm công tử một khi đã có thành ý như vậy, nếu tại hạ chối từ lại như có vẻ dối trá…”



Chủ tử còn chưa có trả lời, Thiểu Hạo đã dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua liếc nhìn ta một cái, khóe miệng cười lạnh.



Lâm Thụy vui vẻ nói: “Tốt, cứ vậy đi, ta đặt trước một nửa tiền đặt cọc. Sắp đến ngày mừng thọ gia mẫu, mong Chân công tử có thể giúp tại hạ thiết kế một món đặc biệt làm lễ vật kính tặng gia mẫu…”



Nói xong, tùy tay lấy từ trong ngực ra một tấm ngân phiếu đưa cho ta. Ta vừa thấy, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài. Bởi vì đó là tấm ngân phiếu năm ngàn lượng. Chỉ là một nửa tiền đặt cọc a. Vị này, thật là nhiều tiền quá đi!



Thiểu Hạo nói: “Lễ vật của công tử, thiết kế cần phải đặc biệt một chút, bằng không…”



Ta nhìn bộ dáng hung tợn của hắn, cảm giác sâu sắc được trách nhiệm trọng đại. Vội vàng hứa hẹn, cộng thêm khoác lác: “Ngài yên tâm. Lễ vật do ta thiết kế, tuyệt đối là độc nhất vô nhị. Tuyệt đối là xảo tư diệu ý (ý tưởng tuyệt vời), khắp thiên hạ cũng không tìm được cái thứ hai…”



Trong lòng lại nghĩ. Trong thiên hạ có cái gì là độc nhất vô nhị đây, chẳng lẽ là ánh trăng trên trời hay sao? Ta cũng không thể lấy trăng trên trời xuống cho ngươi được. Nếu suy nghĩ sâu xa một chút, lời hứa kia cũng sẽ không kiên định như vậy được, chỉ tựa như vui đùa mà thôi. Tự ta cũng cảm giác được, vội định thần lại, muốn nói lại lần nữa…



Lâm Thụy lại cười cười, chen vào ngắt lời ta: “Ta tin ngươi…”



Thiểu Hạo nói: “Công tử, nói vậy mà ngài cũng tin sao?”
Tiểu Phúc Tử thì thào lẩm bẩm vài câu, ta nghe không rõ. Nhưng nghe không rõ cũng biết hắn muốn nói cái gì rồi, ta nói: “Công phu của ngươi luyện thành cái dạng gì, còn muốn theo ta ra cung. Có phải ngươi muốn chết rồi không?”



Tiểu Phúc Tử nói: “Ta không phải vì sợ ngươi có nguy hiểm hay sao? Vốn nghĩ muốn lẻn chuồn ra theo. Ai biết được công phu của tên Minh Nguyệt Hải kia lại cao thâm như vậy, vừa vặn ngăn cản được ta.”



Ta hỏi hắn: “Có bị thương không?”



Hắn mỉm cười tự đắc, nói: “Người có thể đả thương được ta còn chưa sinh ra đâu!”



Ta yên lòng, ngáp một cái, cười cười: “Biết công phu không cao, còn không mau đi luyện. Đúng rồi, ta quên không hỏi ngươi. Cửu Âm Chân Kinh của ngươi đã luyện đến tầng thứ mấy rồi?”



Tiểu Phúc Tử hổ thẹn nói: “Mới đến tầng thứ ba…”



Ta đâm hoảng, tính ra hắn cũng là một người rất tốt để luyện võ. Ta nhớ rõ, ta có nghe phụ thân lúc còn sống nói qua. Ông luyện Cửu Âm Chân Kinh phải mất một năm mới luyện đến tầng thứ ba. Đến nay chỉ mới có mấy tháng, công lực Tiểu Phúc Tử đã gia tăng được nhanh như vậy rồi?



Ta nghĩ nghĩ, cơn buồn ngủ bỗng ập đến, lại thì thào nói: “Ngươi cứ luyện võ công thêm đi. Chờ mấy ngày nữa, ta cho ngươi uống thêm vài viên phúc dược, tăng thêm cho ngươi một chút công lực. Đến lúc đó, cũng sẽ không bị Ming Nguyệt Hải bắt được…”



Tiểu Phúc Tử lên tiếng gọi một tiểu cung nữ tiến vào, đỡ ta về giường, đắp chăn. Ta nghe thấy Tiểu Phúc Tử dặn dò vài câu gì đó với tiểu cung nữ. Ta không nghe rõ nữa, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.



_________________