Thệ Bất Vi Phi

Chương 140 : Chân tướng

Ngày đăng: 23:54 21/04/20


Edit: Ckun



Beta: Docke



Lòng ta như có một dòng nước ấm chảy qua, cảm động vô cùng. Trong lòng lại như gương sáng. Hóa ra Tần Thập Nhất nói mấy câu ý nghĩa không rõ ràng đó là vì muốn nhắc nhở ta đừng ăn đĩa bánh kia. Hắn đúng là vẫn rất mềm lòng. Cũng khó trách vì sao một Nhàn phi nương nương lòng dạ cứng như sắt, độc như rắn rết lại cùng hắn tương thân tương ái…  



Ta muốn xem nhẹ mấy câu cuối cùng của nàng, nhưng lại không có cách nào gạt bỏ được nỗi lo lắng trong lòng. Ta dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Lâm Thụy đang ngồi ngay ngắn cạnh bàn đọc sách. Hắn nghe xong lời nói của Thanh Loan, cũng không tỏ vẻ gì. Mặt cứng ngắc thành một khối, nhưng lại xuất hiện những tia hồng thuận khả nghi. Hoàn toàn không giống với hình tượng Vương gia oai phong một cõi, khiến ta có cảm giác Lâm Thụy này không phải là Lâm Thụy trước kia nữa…



Trong lúc nhất thời, tâm tình ta tốt hơn hẳn, đương nhiên là không tính đến vẻ mất tự nhiên trên khuôn mặt ta…



Thanh Loan tiếp tục nói: “Ngươi không rõ vì sao Tần Thập Nhất phản bội Tuyên Vương, đúng không?”



Ta gật đầu nói: “Với tính cách đó của Tần Thập Nhất, sao có thể chọn dùng phương pháp kịch liệt như vậy để phản bội chủ tử của hắn?”



Linh Dao trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Giả tỷ tỷ, sở dĩ phụ thân làm như vậy, là vì báo thù cho mẫu thân…”



Ta kinh ngạc: “Nhàn phi nương nương không phải là bị người ta vạch trần thân phận cho nên mới phải tự sát mà chết hay sao?”
Nói xong, nàng dẫn theo hai vị muội muội mù theo cửa lui ra ngoài. Ta cũng muốn đi ra theo, nhưng hình như hôm nay cổ họng của Lâm Thụy không được thoải mái, ho rồi lại ho nói: “Bổn vương là lão hổ sao mà ai cũng muốn đi hết vậy? Không phải có ai đó không sợ trời không sợ đất hay sao?”



Ta cho rằng người hắn đang nói đến không phải là bọn Thanh Loan. Bởi vì bọn họ nghe xong lời này mà vẫn tiếp tục đi, làm như có mười vạn con ác quỷ đang đuổi theo phía sau vậy. Ta nhất thời chần chờ nên không đuổi kịp, bị bỏ lại phía sau…



Mắt thấy đã ra tới cửa, bỗng nhiên đúng lúc đó lại có một người đứng chặn ngang cửa, bạch y nhẹ nhàng bay bay, che kín gần hết lối đi. Ta sửng sốt, đánh giá một chút về độ rộng phần khe hở còn lại. Rất nhỏ, không thể nào có khả năng lách qua được mà không tiếp xúc thân thể. Cho nên ta đành phải dừng lại, giương mắt lên nhìn hắn. Trong mắt hắn không có ý cười, đôi mắt màu đen nhìn ta, tựa như hai hồ nước sâu thăm thẳm…



Hắn chắc cũng có một ít võ công. Tuy rằng không được cao như Tiểu Phúc Tử hay Thanh Loan, nhưng xem ra cũng thuộc vào bậc nhất, bằng không cũng sẽ không thể hành động nhanh đến như vậy…



Ta lẩn tránh đôi mắt của hắn, lui từng bước về phía sau, hỏi một câu lỗi thời đến mức không thể lỗi thời hơn: “Ngươi muốn làm gì?”



Cái kia, ta phải thừa nhận, trái tim ta đang nhảy bình bình trong ngực, trên mặt khẳng định cũng hơi ửng hồng…



Hắn đăm đắm nhìn ta, bỗng nhiên nói: “Nàng mặc bộ xiêm y này, rất đẹp…”



Nghe xong câu nói cũng rất chi là vô nghĩa này của hắn, ta lại giương mắt lên nhìn hắn. Lại phát hiện, trên mặt hắn không ngờ cũng xuất hiện thần sắc giống như chân tay luống cuống. Thụy Vương gia, người có thể nắm trong tay cả thiên hạ, ở bất cứ trường hợp nào vẫn cười cười nói nói, vậy mà không ngờ lại có vẻ mặt như vậy. Ta đột nhiên hiểu ra, hành vi chặn cửa của hắn, chính là do nhất thời xúc động mà ra. Giống như những hành vi bộc phát đầy cảm tính của mấy tên con trai mới lớn vậy đó…