Thệ Bất Vi Phi

Chương 165 : Kinh biến trong phòng bếp

Ngày đăng: 23:55 21/04/20


Edit: Docke



Buông chén, cảm giác có chút đói khát, ta thở dài một hơi rồi đi đến phòng bếp. Chúng ta bí mật đến Tây Sở, bởi vậy, Lâm Thụy chỉ cho bọn thủ hạ tiềm phục ở một nơi bí mật gần đây. Chúng ta cũng không tuyển hạ nhân đến hầu hạ. Cho nên, một ngày ba bữa cơm, đại bộ phận đều do Tiểu Phúc Tử và lão cha ứng phó.  



Khi Tư Đồ bưng một chén canh nhân sâm lên cho ta, nói là do đích thân nàng nấu, ta đã rất hoảng sợ. Nghĩ rằng, ngoại trừ đại tướng quân, ta mà cũng có vinh hạnh lớn lao được Tư Đồ đích thân ra tay nấu nướng. Nàng nấu cho ta một chén canh thảm thiết, ta không khỏi rưng rưng nước mắt vì cảm động… Làm cho Tư Đồ cũng cảm thấy ngượng ngùng, miệng chiếp chiếp vài cái rồi không nói gì nữa.



Bây giờ nhớ lại, biểu tình của Tư Đồ rất khả nghi. Đương nhiên, nước mắt cảm động của ta cũng rất khả nghi, phần lớn là do bưng bát canh nóng quá sát mặt, hơi nước bốc lên…



Ta nghĩ, vẫn nên nhờ Tiểu Phúc Tử vào bếp làm cho ta món gì ăn được đi. Theo thói quen sinh hoạt của Tiểu Phúc Tử thì bây giờ vẫn còn đang đứng ở góc tường luyện công. Như vậy cũng không tính là ta quấy rầy hắn ngủ chứ?



Ta đang định quay đầu đi đến phòng Tiểu Phúc Tử thì lại nghe thấy ở phòng bếp ‘rầm’ một tiếng – âm thanh kinh thiên động địa. Ta bèn quay đầu nhìn về phía phòng bếp. Phòng bếp tối om óm, hơi hơi lóe lên một chút ánh lửa. Ta biết, bình thường khi Tiểu Phúc Tử và lão cha nấu cơm canh xong sẽ không lập tức tắt lửa, cho nên vẫn còn chút ánh lửa. Nhưng đêm hôm khuya khoắc thế này rồi, có ai lại ở đó nữa?



Ta chậm rãi, thư thái tiến lại gần phòng bếp, cố gắng hít thở thật nhẹ. Ta biết, phàm là cổ nhân biết qua võ thuật đều có thể nghe được hơi thở lẫn trong tiếng gió. Hơn nữa, hình như xung quanh ta, ngoại trừ bản thân ta thì cũng không có người nào mà không biết võ công. Cho nên, ta cúi thấp người, nỗ lực chậm rãi hết mức, bước đến trước cửa sổ phòng bếp. Đang muốn vươn người thò đầu lên nhìn vào, xem bên trong đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, lại nghe thấy bên trong bắt đầu vang lên những âm thanh ‘âm ầm’ hỗn loạn. Còn có người thấp giọng nói: “Có người đến…”



Giọng nói quen thuộc, hơn nữa, giọng nói trầm thấp kia còn mang theo chút kinh hoảng. Rất khó làm ta không dậy lên lòng nghi ngờ. Ta nghĩ, hay cho ngươi, cái tên Lâm Thụy này, không ngờ lại dám dẫn theo ai không biết, trốn trong bếp làm mấy việc vớ va vớ vẩn gì đó hả?



Ta đứng dậy, cũng không thèm che dấu bước chân nữa, tung một chưởng đẩy cửa bếp ra rồi đi vào. Đi vào rồi, ta chấn động. Nơi này, có còn là phòng bếp nữa không đây? Chẳng lẽ có mấy đại cao thủ võ lâm vừa nhảy vào đây đánh nhau? Chứ nếu không thì vì sao nồi niêu xoong chảo lại rơi đầy bên cạnh giếng, còn rau củ quả lại vương vãi đầy đất thế kia. Trên xà nhà phòng bếp treo một miếng gì đó tựa thịt mà lại không phải là thịt… Khả nghi hơn nữa, người đang đứng gần bếp lò kia là ai vậy? Vì sao mà cái mặt đen như Quan Công? Quần áo vốn có màu trắng cũng lốm đốm những mảng đen tro bụi…




Hắn nói: “Như nhi, nàng thích là tốt rồi…” Giọng nói của hắn tràn ngập vui sướng, làm như chuyện hạnh phúc nhất trên cuộc đời này chẳng qua chỉ là có người ưa thích uống canh do hắn nấu. Cho dù trong tay nắm cả thiên hạ cũng không thể hạnh phúc bằng…



Cảm nhận được niềm vui sướng trong lời nói của hắn, cảm giác tê dại lại tràn ra khắp toàn thân. Ta nhịn không được liền muốn dứt bỏ loại cảm giác này, bèn khụ một tiếng rồi nhàn nhạt nói: “Đương nhiên, nếu trong canh là muối thì ta sẽ càng ưa thích hơn…”



Nghe xong lời này, ta có cảm giác như hô hấp của hắn tạm ngừng một chút, sau đó mừng rỡ như điên nói: “Như nhi, ngay cả chén canh nhân sâm bỏ đường mà nàng cũng nói là ngon. Nếu vậy có phải là muốn nói rằng dù Vương gia có nấu cái gì nàng đều ưa thích hay không? Thậm chí còn…”



Ta vội cắt ngang lời hắn, sợ hắn nói ra mấy chữ phía sau “Thậm chí cũng thích cả con người của ta” linh tinh. Ta nói: “Canh ngọt mặc dù ngon nhưng cũng không thể no bụng. Không biết còn có món gì khác có thể ăn no được không?”



Trong lòng thầm nghĩ, Thụy Vương gia này, nếu không phải xuất thân từ hoàng cung, cũng thật sự có thể ăn được…



Ghi chú:



*Lý Quỳ: là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết văn học cổ điển Trung Hoa Thủy hử. Cùng với Lỗ Trí Thâm, và Võ Tòng, Lý Quỳ là một trong những người khỏe nhất của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc, nhưng cũng là nhân vật lỗ mãng nhất ở Lương Sơn Bạc. Với biệt danh Hắc Toàn Phong (Gió Lốc Đen) hay Thiết Ngưu ( Bò Sắt), Lý Quỳ ít khi lên chiến mã xung trận. Lý Quỳ dùng đôi rìu để triệt hạ kẻ thù. Dù bên ngoài lỗ mãng và hung hăng, Lý Quỳ rất mực trung thành và tín nghĩa. Lý Quỳ thường uống rượu rất nhiều và thường đánh bại kẻ thù khi đang say. Nhân vật Lý Quỳ có nhiều nét tương đồng với Trương Phi trong Tam Quốc Diễn Nghĩa của tác giả La Quán Trung.



_________________