Thệ Bất Vi Phi
Chương 172 : Mạc nhiên
Ngày đăng: 23:55 21/04/20
Edit: Docke
Mẫu Phượng Thấm ánh mắt mê ly, nhìn Lâm Thụy và nói: “Ngươi biết không? Từ khi còn nhỏ được vào cung vấn an cô cô, sau khi nhìn thấy hắn, ta đã không thể nào quên được. Ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải gả cho hắn. Chỉ vì trong ánh mắt hắn ẩn chứa sự mạc nhiên và khinh thường…”
Nàng quay qua nhìn ta, nói: “Vẻ mặt đó rất giống ngươi, đối với tất cả mọi chuyện đều không để trong lòng, lại thêm phần khinh thường có thể xoay chuyển càn khôn. Ta tận mắt chứng kiến, hắn chỉ dùng vài câu nói mà đã khiến cho cô cô ta lúc ấy đang là hoàng hậu, tức giận đến mức nói không nên lời, nhưng cũng không thể trách phạt. Khi đó, ta đã biết, hắn chính là một cường giả, và chỉ có nữ cường nhân mới xứng đôi với hắn. Vì thế, ta học võ, học vẽ, học thơ, học cơ quan ám khí… Tất cả những thứ có thể trở thành sức mạnh của con người, ta đều học. Chỉ tiếc rằng, hắn vẫn đối với ta mặc nhiên, cho dù đối mặt với ta, hắn vẫn coi ta như trong suốt vô hình. Ta biết, điều hắn quan tâm duy nhất, chỉ là cuộc tranh đấu với Tuyên Vương, là ngôi vị thái tử. Vì thế, vì muốn giúp hắn, vì muốn mình có thể chiếm được một góc nho nhỏ nào đó trong lòng hắn, ta đã thiết kế ra một kế hoạch cực kỳ đại mật…”
Ta nói: “Thực thi kế hoạch này, cũng cần phải có tấm bản đồ thật. Chẳng lẽ trong tay ngươi thật sự có tấm bản đồ kia?”
Mẫu Phượng Thấm nói: “Tuyên Vương gia đi khắp thế giới lục tìm tấm bản đồ đó. Nhưng hắn lại không thể ngờ được, tấm bản đồ đó đã bị thủ hạ trung thành với hắn nhất, đưa cho ta…”
Ta nói: “Ngươi nói, chính là Quy Trữ ư? Quy Trữ có được bản đồ đó từ đâu?”
Mẫu Phượng Thấm cười lạnh: “Tuyên Vương không biết rằng, Quy Trữ chính là người con đã bị Thục Trung Lôi gia đuổi ra khỏi cửa. Lúc hắn bị đuổi khỏi nhà, đã lấy trộm tấm bản đồ này mang đi. Trong lúc, Tuyên Vương phái người đi khắp nơi tìm kiếm nó, hắn lại không biết rằng, tấm bản đồ này đã có sẵn trên người thuộc hạ của hắn rồi…”
Ta nghĩ, Quy Trữ này, đầu hắn có phải bị vấn đề gì rồi không? Dám dùng cái chết chỉ để đổi lại vài chữ kia?
Trên mặt Mẫu Phượng Thấm xẹt qua một tia lãnh khốc, nói: “Chuyện này, ta cũng không ép hắn. Tất cả đều do hắn tự nguyện. Khi ta nói kế hoạch này ra, suy đi nghĩ lại cũng không biết làm sao để dẫn dụ các ngươi đến Tây Thái Dương Cốc. Không ngờ hắn dám dùng cái chết của mình để dụ các ngươi lọt lưới. Còn nói, chỉ cần ta cho hắn một vị trí trong trái tim là được rồi…”
Ta nhìn vẻ lãnh khốc trên khuôn mặt nàng, nghĩ rằng. Hai người này thật đúng là một đôi tuyệt phối. Một người đòi sống đòi chết quấn quýt lấy Lâm Thụy. Một người đòi sống đòi chết phản bội chủ tử của mình, chỉ mong có được một vị trí trong lòng mỹ nhân. Chỉ sợ, Quy Trữ đối với nàng, rốt cuộc đã nản lòng thoái chí. Bằng không cũng sẽ không dùng cái chết để đổi lấy một chút tình ý của nàng? Đáng tiếc, e rằng trước mắt, Mẫu Phượng Thấm đã quăng hắn ra sau đầu rồi.
Mẫu Phương Thấm nhìn Lâm Thụy. Lâm Thụy lại dường như không nghe thấy buổi nói chuyện này của nàng vậy, ánh mắt mơ hồ, không biết đang thổi đến nơi nào rồi. Vẻ mặt nàng ảm đạm cùng ưu thương, khiến ta có phần cảm thấy Lâm Thụy thật đúng là một kẻ cực kỳ lãnh khốc. Lại nghĩ, trên đời này sao lại có nam nhân lãnh khốc đến như vậy, hay là đang giả vờ? Ta không khỏi đi đến trước mặt Lâm Thụy, tử tử tế tế đánh giá hắn.
Hắn bị nhìn mà bất ngờ, khó hiểu. Hắn đích xác đủ lãnh khốc, trên mặt một chút thần sắc động tình cũng không có, còn nhàn nhạt nói: “Chuyện này cũng đều là do một phía nàng tình nguyện. Nữ nhân đưa lên tận cửa, Bổn vương cũng không có bổn phận phải có trách nhiệm với họ.”
Hắn thổ lộ những lời này là muốn nói với ta, để ta yên tâm: Hắn đối với nàng không hề cảm động chút nào. Nhưng câu nói này lại khiến sắc mặt Mẫu Phượng Thấm trắng bệch. Trắng đến mức trong suốt. Ta dường như có thể nghe được trái tim nàng phát ra những tiếng loảng xoảng, vỡ vụn…