Thệ Bất Vi Phi

Chương 18 : Thông đồng với địch

Ngày đăng: 23:53 21/04/20


Quả nhiên vài ngày sau có tin tức từ ngoài cung truyền đến. Đồn rằng, đại tướng quân thông đồng với địch, thật sự là họa vô đơn chí. Họa vô đơn chí, nhưng ta lấy làm lạ, vì sao lại có người tin rằng đại tướng quân thông đồng với địch chứ? Nếu đúng là ông ta thông đồng với địch, vì sao lại còn bị trúng tên trọng thương, thiếu chút nữa bỏ mạng rồi?



Tin tức càng truyền càng kỳ quái. Kỳ quái đến nỗi ngay cả ta, đã từng trải qua không biết bao nhiêu tin đồn độc hại thiên kỳ bách quái ở thời hiện đại, vẫn cảm thấy chuyện này vô cùng không bình thường.



Đầu tiên truyền rằng, đại tướng quân thông đồng với địch, cố ý dẫn dắt quân đội vào vùng phục kích của địch. Sau bị phó tướng phát hiện, dùng mũi tên ngăn cản, ngộ thương đại tướng quân. Hay thật, đại tướng quân là bị người một nhà bắn thương?



Tiếp theo truyền rằng, đại tướng quân đã sớm cùng Tuyên Vương nước Đại Tề đạt thành hiệp nghị, cùng chia giang sơn mà cai trị, phân vương. Ta nghĩ, tội danh càng lúc càng lớn, đại tướng quân nghe xong, người trung thần ngay thẳng như ông làm sao mà chịu được. Cũng may ông đang bị giam lỏng trong phủ, lời đồn đại này có lẽ sẽ không bị truyền đến tai ông?



Chỉ sợ rằng, đại tướng quân, chung quy vẫn phải bước qua ải khổ này.



Ta trầm ngâm thật lâu sau mới hỏi Tư Đồ: “Võ công của ngươi luyện được đến đâu rồi?”



Tư Đồ nghi hoặc nhìn ta, nhưng vẫn trả lời: “Rất tốt a…”



Ta nói với nàng: “Có thể đánh bại đới đao thị vệ trong cung không?”



Nàng do dự một lúc sau cũng không dám đáp lời. Ta đã biết, võ công của nàng vẫn chỉ như nửa thùng nước. Lòng thầm thở dài, nghĩ, chẳng lẽ ngay cả gặp mặt phụ thân lần cuối, nàng cũng không có cơ hội hay sao? Có lẽ, không gặp sẽ không đau lòng sao. Tuy rằng ta cũng chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng theo ý ta, mười lăm, mười sáu tuổi thì nàng vẫn chỉ là một cô bé con mà thôi.



Lúc chúng ta nói chuyện, tuy rằng đã xem trước nhìn sau nhưng vẫn có một người vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt. Hơn nữa đã sớm đến từ lâu rồi, người này chính là Tiểu Phúc Tử. Vậy mà Tư Đồ vẫn không hề phát hiện. Điều đó càng khiến cho ta không thể tin tưởng vào võ công của nàng, lại càng không dám mở miệng xúi nàng chuồn ra khỏi cung gặp mặt cha nàng lần cuối…


Đang nghĩ ngợi, bỗng một luồng chỉ phong bắn đến trên người cung nữ đang ngủ kia. Ta biết, nàng đã bị điểm huyệt ngủ…



Tiểu Phúc Tử đến, ta nói: “Tư Đồ có khỏe không?”



Tiểu Phúc Tử nói: “Nàng có gì không tốt chứ, có thể ăn có thể ngủ. Nàng nói, ngài đừng hòng lên mặt, cho dù ngài có muốn đi đại tiện cũng phải cẩn thận một chút…”



Ta cứng họng. Cảm giác sâu sắc được mùi vị như thế nào là huấn luyện được một người từ thục nữ cổ đại trở thành độc hại đến không phải người. Ta trầm ngâm một lúc sau, hoài nghi hỏi Tiểu Phúc Tử: “Có phải người theo dõi ta không?”



Tiểu Phúc Tử không lên tiếng, cẩn thận suy ngẫm về vấn đề của ta, nhưng cũng không có đáp án, chỉ nói: “Hay là, ngài học võ công đi?”



Ta vội đánh trống lảng: “Hôm nay thật vất vả, ta cũng rất muốn ngủ…” vừa nói vừa mở chăn, còn ngáp một cái thật to.



Đang muốn nằm xuống, lại thấy Tiểu Phúc Tử ngoác mồm tính nói, hình như còn muốn khuyên nhủ gì đó. Ta liếc mắt một cái, thấy trên tay hắn có một vết thương không rõ nguyên nhân, liền hỏi: “Sao vậy, bị ai đánh lén à?”



Tiểu Phúc Tử nắm chặt ống tay áo, căm giận nói: “Ngoại trừ bà điên kia, còn ai vào đây nữa?”



Ta biết, hắn lại bị Tư Đồ đánh lén. Có lẽ thấy Tư Đồ buồn khổ nên Tiểu Phúc Tử cũng không để ý canh chừng nàng, nếu không Tư Đồ làm sao có thể tiếp cận được hắn? Bị ta đánh trống lảng, hắn quên khuấy mất chuyện muốn khuyên ta. Lại thấy ta có vẻ mệt mỏi thật, Tiểu Phúc Tử lắc đầu, mở cửa phòng đi ra ngoài. Vừa đi vừa than thở: “Thật chưa thấy qua người nào như vậy. Tay trói gà không chặt mà còn đi gây chuyện khắp nơi. Ôi chao…”



Cũng không nói là nói về ai. Thì cứ cho rằng không phải nói về mình đi, ta chỉ muốn ngủ…