Thệ Bất Vi Phi

Chương 1 : Vào cung

Ngày đăng: 23:53 21/04/20


Tây Sở Minh Võ năm thứ mười tám, thiên hạ trong cảnh gió êm sóng lặng, ca múa mừng cảnh thái bình. Ba năm trước, Đại Tề ở Giang Nam trong một trận chiến đại bại dưới tay Tây Sở Tư Đồ Uy Viễn tướng quân, đã đem Tam hoàng tử đến làm con tin nước Tây Sở. Cũng kể từ đó, hàng năm đều phải tiến cống cho Tây Sở. Vận mệnh quốc gia của Tây Sở lúc đó hưng thịnh vô cùng, bốn biển đều thái bình. Phồn hoa tất sinh hủ bại. Huống chi, trận chiến Giang Nam cũng đã qua ba năm rồi. Trong vòng ba năm, Đại Tề không chỉ cúi đầu xưng thần, hàng năm còn tiến cống vô số mỹ nữ cùng tiền tài, luôn tỏ vẻ thần phục chi tâm đối với Tây Sở quốc.



Nhưng ta cuối cùng cảm thấy được, lịch sử lại tái hiện, chuyện xưa nằm gai nếm mật ta còn nhớ rất rõ. Đại Tề quốc người đông sức mạnh, hơn nữa quân hiền thần thẳng, dân chúng an cư lạc nghiệp, tuyệt đối không thể vì một lần đại bại mà cam tâm thần phục như thế. Chỉ sợ rằng bọn họ đang là muốn hưu sinh dưỡng tức (nghỉ ngơi dưỡng sức). Huống chi, ba năm trước đây, quân sư trợ giúp Tư Đồ Uy Viễn đại tướng quân đánh bại Đại Tề quốc chính là phụ thân ta, đã qua đời rồi, chỉ sợ chiến loạn lại sẽ bắt đầu.



Đáng tiếc là Tây Sở hoàng đế, Minh Võ đại đế hoàn toàn không ý thức được điều này. Suốt ngày ca múa ăn mừng cảnh thái bình, hàng năm tuyển phi, lung lạc công thần Tây Sở là Tư Đồ Uy Viễn tướng quân. Lần này tránh tuyển, con gái của Tư Đồ tướng quân cũng có trong đó. Đương nhiên nếu vì lung lạc hắn, con gái của hắn tiến cung chính là muốn được sắc phong làm quý phi nương nương.



Bên trong thư phòng ấm áp như vào xuân, định hồn hương nhàn nhạt tỏa khói. Ta trốn ở trong thư phòng, tập trung tinh thần lật xem một quyển sách cổ tuyệt bản (sách xưa đến nay đã không còn xuất bản nữa). Về phần hôm nay con gái của Tư Đồ đại tướng quân, Tư Đồ Minh Châu sắp sửa được tuyển vào cung làm quý phi nương nương cũng chẳng phải là chuyện liên quan gì đến ta. Đó là chuyện của đại tiểu thư nàng thôi. Hơn nữa, ta muốn loạn cũng phải có đạo lý, ai biết có những phiền toái thế nào đang chờ mình đâu.



Ta tự đem giấu mình mà thôi. Ta là nghĩa nữ của Tư Đồ tướng quân, cũng là thầy dạy tây tịch cho Tư Đồ Minh Châu tiểu thư, cũng là nữ quân sư của Tư Đồ đại tướng quân. Từ khi phụ thân mất đi hai năm trước, Tư Đồ tướng quân nghĩ trăm phương ngàn kế để thu nhận ta làm nghĩa nữ. Ta biết, hắn chẳng qua muốn tìm cho con gái một tay súng cực kỳ tiện lợi mà thôi. Đúng vậy, cái gọi là Tư Đồ tiểu thư tài hoa hơn người danh khắp kinh sư kia, thật ra thi từ, thi họa đều do ta làm cho. Dù sao cũng không có ai nhìn thấy người dưỡng tại khuê phòng như thế nào, lại có ai sẽ cẩn thận so đó thi họa thi từ đó là xuất từ đâu?



Mà ta, tự nhiên có một sở thích là đem thơ văn của cổ nhân làm thơ văn của mình…




Minh Châu lại cầu ta: “Tuệ Như, ngươi phải đi đi. Hay là, ta thỉnh cầu cha, không để ngươi làm nữ quan, cho ngươi làm quý phi nương nương giống ta luôn. Hai người chúng ta…”



Nàng còn chưa nói hết câu đã bị dọa nuốt trở về. Bởi vì ta đã trợn to mắt lên trừng nàng. Nàng nghĩ cũng hay thật. Muốn ta cả đời cùng nàng ở trong cung, nơi mà ăn tươi nuốt sống ói ra xương cốt đó, sao lại có thể chứ? Ta xuyên đến đây đã có lời thề. Một là không làm thiếp, hai là không làm phi. Hơn nữa, danh hiệu quý phi mà nàng nói chỉ là cái mũ rỗng, tùy tiện vơ một nắm cũng được một bó to. Hơn nữa, đừng thấy Minh Châu bây giờ nói tốt thì nghĩ là tốt. Đến lúc đó, tranh thủ tình cảm tranh đến trên đầu ta, ta cũng không phải là chịu không nổi. Khi còn ở hiện đại, ta đã từng xem qua sách cung đấu, kết quả vẫn là ai vào cung đều không có kết cục tốt. Nếu không phải ngươi chết thì ta chết, nếu không thì mọi người đều chết, có là tỷ muội cũng chết, thậm chí ngay cả hoàng thượng cũng chết nốt. Đến cuối cùng, cho dù tốt số được làm thái hậu, cũng là tuy rằng quyền bá thiên hạ nhưng phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại, cho dù có nhân tình cũng phải len lút gặp mặt. Đây không có hiện bản, vị Đại Ngọc kia và mấy vị khác cũng đều như thế cả đó sao?



Ta thầm nghĩ, giỡn chơi hoài, ta làm sao lại đồng ý với nàng chuyện như vậy được. Đánh chết ta, ta cũng không làm. Minh Châu hoàn hảo, võ công đầy mình, đâu giống như ta chỉ là một kẻ lười biếng, chỉ sợ vừa vào cung đã bị người ta ăn mất, đến một miếng tí ti cũng không còn. Mặc kệ hai ta là hai trẻ nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã thế nào, nhưng cứ liên quan đến chuyện sinh mạng bé nhỏ của ta thì dù thế nào ta cũng không đồng ý.



Mấy ngày nay ta cứ một mực suy tư, làm tếh nào để chào từ biệt Minh Châu. Đương nhiên không thể dùng mấy lý do này được, nếu dùng, cho dù ta không bị tướng quân huấn chết cũng bị nữ nhân của tướng quân dùng nước mắt dìm ta chết đuối mất thôi. Ta tuy là nghĩa nữ của tướng quân, cũng không thể bán mình cho nhà hắn được. Lại nói, bạc trên người ta cũng đủ để ta vui vui vẻ vẻ tiêu sài cả đời rồi. Nhà bọn họ cũng chưa chắc nhiều tiền như ta, chỉ có cái hư danh thôi. Đương nhiên hoàng thượng cũng có ban thưởng này nọ cho bọn họ, nếu bán đi cũng là giàu có nhất nước, nhưng là, ai dám bán?



Có thời gian ta cũng đã từng giật giây xúi Minh Châu đem bán. Kết quả là chưa đến ba ngày, nha môn liền như gặp đại địch, đem tịch thu hết tang vật châu báu của chúng ta đi niêm phong. Nghe nói, lão bản kia còn bị giam ba tháng. Lại nghe nói ba tháng này, lão bản kia dù không chết cũng chỉ còn da bọc thây.