Thệ Bất Vi Phi
Chương 20 : Nhà tiểu phúc tử
Ngày đăng: 23:53 21/04/20
Tiết Trường Quý ngồi trong chiếc kiệu tám người khiêng. Hai bên kiệu là hai đội hộ vệ, ai nấy đều võ công cao cường, đều được xưng là cao thủ quan trọng trên giang hồ. Vậy mà hắn vẫn cảm thấy khẩn trương. Mấy ngày qua, liên tiếp xuất hiện sát thủ, dường như vĩnh viễn giết không hết được. Hắn nhớ, lúc thê tử nghe tin hắn vô cớ được phong thưởng, sắc mặt lập tức lộ ra thần sắc kỳ quái. Tuy không nói gì, nhưng lại đem toàn bộ hộ viện tốt nhất trong phủ điều đến chỗ hắn, còn nói hắn nên ít ra khỏi phủ.
Hắn lắc lắc đầu, chém bay những ngờ vực trong đầu ra ngoài. Ngồi trong cỗ kiệu nhắm mắt lại, hắn nghĩ: ký lai chi, tắc an chi… (Chuyện gì đến ắt sẽ đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó, ý là tùy cơ ứng biến)
Đang lúc hắn nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên, cỗ kiệu khẽ rung lên rồi dừng lại. Bên ngoài truyền đến tiếng hô quát. Hắn vạch màn kiệu nhìn ra ngoài, chỉ thấy ba người vận áo xanh, che mặt, bóng dáng như điện, đang đánh nhau với đám hộ viện. Hắn thở dài: “Nên đến vẫn là đến…”
Hắn biết hộ viện võ công cao cường, là cao thủ nhất đẳng mà thê tử phái tới nên cũng không kinh sợ, chỉ ung dung ngồi trong kiệu, chờ ba gã áo xanh che mặt bị phục truất (đánh bại đuổi đi).
Nhưng hôm nay, thời gian chờ đợi cũng thật dài, khiến hắn có chút phiền, mất kiên nhẫn. Hắn lại vạch màn kiệu lên, nhìn ra bên ngoài, trong lòng bỗng kinh hãi. Chỉ thấy tất cả hộ viện đều bị đánh ngã xuống đất, chỉ còn lại có hai tên thống lĩnh đang phải gắt gao chống đỡ. Ba gã áo xanh che mặt kia kết hợp tạo thành một loại trận pháp. Ba người đầu đuôi tương ứng, phối hợp thích đáng. Đao quang từng trận, không ngờ trên người hai thống lĩnh hộ vệ liền để lại mấy vết thương.
Hắn rất hối hận. Nếu sớm biết như vậy, ngay từ đầu nên bôi dầu vào lòng bàn chân mà rút êm cho rồi, còn ngồi trong kiệu chờ cái gì nữa? Hắn vội xuống kiệu, thừa dịp mấy người kia đánh nhau không chú ý đến, lặng lẽ chạy vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.
Trong ba người che mặt kia, có một người mắt sắc, liếc một cái đã thấy, liền kêu lên: “Mục tiêu muốn chạy, mau kết thúc đi…”
Hai người còn lại khẽ gật đầu. Ba ánh đao đồng thời được huy động tăng tốc, như điện cuốn sấm giật, hướng về phía hai hộ viện kia chém tới. Hai hộ viện kia vốn muốn chống đỡ cũng không được bao lâu. Chỉ sau mấy hiệp liền kêu thảm một tiếng, hai người đồng thời bị đánh ngã xuống đất.
Tiết Trường Quý gặp chuyện không may, gấp gáp chui vào trong con hẻm nhỏ chạy trốn. Ba người kia nhảy mấy cái lên xuống, bóng dáng như quỷ mỵ, mau lẹ vô cùng. Trong nháy mắt liền đã đứng chặn trước mặt hắn.
Đã đến nước này rồi mà trên mặt Tiết Trường Quý cũng không hề biểu lộ bao nhiêu kinh hoảng, chỉ là tĩnh tĩnh nhìn ba người nọ, nói: “Ba vị tráng sĩ, không biết hạ quan có gì đắc tội, khiến ba người cùng nhau đuổi giết như thế?”
Ba người nhìn nhau, nhưng không đáp lời, ánh mắt lại nhìn về phía sau Tiết Trường Quý. Một người trong đó nói: “Ngươi là người phương nào, lúc này lại muốn xen vào việc của người khác?”
Tiết Trường Quý lộ vẻ bi ai. Hắn dường như không biết con trai mình đã là thái giám, mắt lại ngân ngấn lóng lánh nước: “Tại sao lại như vậy, con sẽ như thế nào đây?”
Nếu không phải đã được tiểu thư nói rõ cho hắn biết chân tướng, Tiểu Phúc Tử thật sự nghĩ phụ thân mình không hề hay biết hắn đã là thái giám. Nhưng hiện giờ, trước diễn xuất của phụ thân, hắn thật sự cảm giác được trái tim đang đóng băng lại.
Tiết Trường Quý thở dài, nói: “Con yên tâm, cha nhất định sẽ nghĩ cách.”
Tiểu Phúc Tử gật gật đầu, nói: “Phụ thân đại nhân, cha phải bảo trọng. Trải qua hôm nay, thích khách sẽ lại có hành động. Nhưng cha trở về cũng không cần quá sợ hãi, con sẽ âm thầm bảo vệ cha.”
Tiết Trường Quý nghe xong, gật gật đầu. Thân ảnh Tiểu Phúc Tử nhoáng lên một cái liền biến mất trên mái hiên.
…..CHUYỆN HẬU TRƯỜNG…..
Ta và Tiểu Phúc Tử ngồi trên đỉnh hoàng cung ngắm mưa sao băng. Ta hỏi hắn: “Bầu trời sao lại đơn điệu như vậy nhỉ… toàn là sao?”
Tiểu Phúc Tử nói: “Vậy ngài còn muốn nó điệu như thế nào nữa?”
Ta nói: “Nếu có thể điệu ra ngân phiếu thì tốt rồi.”
Tiểu Phúc Tử gật gật đầu, hưởng ứng: “Đúng vậy, đúng vậy. Nếu có thể rơi ra vài cái bánh bao còn tốt hơn nữa…”