Thệ Bất Vi Phi

Chương 235 : Màu lam

Ngày đăng: 23:55 21/04/20


EDIT: DOCKE



Từ đó về sau, ta không dám mặc quần áo hay đi hài màu lam nữa, để tránh ánh mắt nhấp nháy lòe lòe cứ muốn đánh giá ta của ông. Chưa từng nghĩ đến, những giày dép quần áo của ta đều mất tích một cách khó hiểu, đương nhiên, cuối cùng chúng nó đều sum họp ở chỗ lão cha ta. Có thể tưởng tượng, chuyện này đã ảnh hưởng đến ông sâu đậm cỡ nào.    



Tiểu Phúc Tử hưng trí bừng bừng, cầm lấy cái gói nhỏ từ tay lão cha. Ánh mắt đầy vẻ nóng lòng muốn thử. Ta nghĩ, không phải là hắn tính dấu lại một chút trong người, dùng để trả thù thái tử – kẻ thù lớn nhất của hắn hiện giờ đấy chứ?



Ta vội hỏi: “Tiểu Phúc Tử, phải rắc toàn bộ mới được. Nếu thiếu, có thể sẽ không có hiệu quả. Đặc biệt là ở chỗ tay cầm…”



Ánh mắt Tiểu Phúc lộ vẻ thất vọng. Ta càng khẳng định, hắn tuyệt đối có ý định trả thù ai đó. Ta dùng khóe mắt quét về phía Tề Thụy Lâm. Ánh mắt anh cũng chợt lóe lên vẻ cảnh giác. Xem ra, thái tử gia cũng đang đề phòng người ta!



Lão cha hỏi: “Nha đầu, rắc thứ này lên, ngay từ đầu khẳng định là Gia Cát xiển sư sẽ cầm vào nó. Nếu vậy thì…”



Ta nói: “Thuốc này còn có một đặc điểm. Đó là cần phải có một thời gian nhất định ở ngoài không khí, sau khi bị tay người cầm nắm mới có thể thay màu đổi sắc. Mà lúc này, cũng phải qua trên dưới một ngày. Trong vòng một ngày, Gia Cát xiển sư có cầm ám khí cũng sẽ không bị sao cả. Đương nhiên, quan trọng là sau đó ông phải rửa tay mới được. Qua một ngày, nếu có ai cầm vào ám khí này, dù chỉ một lát thôi cũng sẽ bị dính màu lam ngay. Hơn nữa, màu sắc này cũng không dễ dàng rửa sạch được…”



Lão cha nói: “Thì ra là thế…”



Ta nhàn nhạt nói: “Lão cha, con còn cải thiện một thói quen của cha nữa đó. Ai bảo cha cứ mỗi lần say rượu là ba ngày liền không chịu rửa mặt làm gì?”



Lão cha hiển nhiên liền rơi vào trầm tư, nhớ lại sự kiện cực kỳ bi thảm đó… Từ đó về sau, trong phòng ông bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị nước rửa mặt. Cứ cách hai, ba canh giờ, ông lại rửa mặt một lần. Cho nên, từ đó về sau, da mặt lão cha ta càng ngày càng trắng, càng ngày càng mịn màng, trở thành người Giả thị có khuôn mặt trắng nhất cổ đại…




Hiện tại, manh mối duy nhất cũng chỉ còn có Gia Cát xiển sư. Tiểu Phúc Tử giải huyệt cho ông. Gia Cát xiển sư từ từ mở cặp mắt to tròn mù mờ của mình ra, nhìn thấy chúng ta, muốn nói rồi lại thôi…



Lão cha có vẻ như muốn đoái công chuộc tội đưa tay chưởng dán sát vào lưng Gia Cát xiển sư, từ từ truyền công lực cho ông. Gia Cát xiển sư thở hổn hển, nói một câu: “Ta đã biết là các ngươi…”



Điều này làm cho ta phi thường kỳ quái, vì sao ông lại nói như vậy?



Ta hỏi ông: “Vì sao ông lại biết là chúng ta?”



Ông lại ngậm miệng không nói. Điều này làm cho nỗi nghi hoặc trong lòng ta càng sâu. Vì sao, ông vừa mới mở mắt ra đã biết là chúng ta? Chẳng lẽ, ông cho rằng, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến ông? Hay là ông đã làm chuyện gì rất có lỗi với chúng ta, hoặc có liên lụy đến chúng ta?



Xem ra, những gì Tề Thụy Lâm đoán biết về tính cách của Gia Cát xiển sư rất đúng. Con người ông tuy rằng thân hình mập mạp tròn trịa nhưng tính cách lại rất kiên nghị. Ngoại trừ nói một câu đó ra, mặc kệ cho chúng ta hỏi ông thế nào, ông cũng chỉ ngậm miệng không nói. Hành vi trở mặt đối đãi với ân nhân cứu mạng của ông khiến ta càng thêm nghi hoặc. Chúng ta và ông có thâm cừu đại hận gì, vì sao ông lại phải đề phòng chúng ta như vậy?



Chúng ta mặc dù đã mua một gian nhà dân ở bên ngoài rồi dấu Gia Cát xiển sư ở đó, nhưng ta không ngờ lại còn có người tìm ra được nơi này. Lúc Tiểu Phúc Tử báo cho ta biết có người đã tìm thấy nơi này, ta không khỏi có chút lo lắng. Lo lắng người đó sẽ bắt Gia Cát xiển sư đem đi. Ngược lại không bằng để ta tiên hạ thủ vi cường.



Hơn nữa, nói không chừng, theo dõi nàng còn thu được nhiều tin tức hơn Gia Cát xiển sư nhiều…



Ta không khỏi nở nụ cười…