Thệ Bất Vi Phi

Chương 237 : Hoàng hậu

Ngày đăng: 23:55 21/04/20


EDIT: DOCKE



Tiểu Phúc Tử lo lắng nhìn nàng, nói: “Tiểu thư, xem ra điệu vũ mê hồn này phản phệ rất lợi hại. Hình như nàng không còn nhận biết được chung quanh, chỉ biết mỗi mình ngươi thôi…”  



Ta lơ đễnh nói: “Có lẽ qua vài ngày nữa sẽ không sao…”



Tiểu Phúc Tử lắc lắc đầu nói: “E rằng rất khó. Trông bộ dạng của nàng kìa, nàng đã xem ngươi là chủ tử, người thân duy nhất rồi. Xem ra sau này, nếu nàng không chết, nàng sẽ bám riết lấy ngươi…”



Ta lo nghĩ, nghĩ rằng. Nếu sau mông luôn có một kẻ ngây ngây ngốc ngốc hay người đẹp hết thời lải nhải lẩm bẩm đi theo, thật sự không phải là chuyện mà ta có thể tưởng tượng ra. Ta không khỏi lo lắng nói: “Tiểu Phúc Tử, vậy phải làm sao bây giờ?”



Tiểu Phúc Tử nói: “Đừng lo…” Nói xong câu này, hắn trầm mặc thật lâu rồi mới nói tiếp, “Nói thật, ta cũng không biết phải làm gì bây giờ. Hay là, một đao kết liễu nàng đi?”



Nghe lời nói của Tiểu Phúc Tử, ý nghĩ tà ác không khỏi dâng lên trong đầu ta…



Nhưng hai người nhìn nhau, đứng giữa trời, chung quy vẫn không hề xuống tay…



Ta nói: “Nghe Cửu Biến Quỷ Nữ nói, người sai nàng xuống tay là một hắc y nhân mặt bịt, là người trong tổ chức của nàng. Mà nàng cũng chỉ theo tin tức từ miệng tên kia mới đến đây ám sát Gia Cát xiển sư. Nàng cũng không biết thủ lĩnh của tổ chức là ai. Hơn nữa, tất cả hành động của nàng: trà trộn vào Mẫu gia, trốn sang Đại Lương rồi lại đến đầu quân làm thuộc hạ cho Thiên Bảo công chúa, tất cả đều do tên đầu lĩnh này sai khiến. Xem ra, chẳng qua nàng chỉ là một người trong võ lâm thuần túy. Chỉ cần trả tiền thì muốn nàng nghe theo mệnh lệnh của ai cũng được…”



Tiểu Phúc Tử nói: “Nếu vậy, cứ thế này thì không có manh mối gì ư?”
Tiểu Phúc Tử ở một bên lạnh lùng nói: “Thu hồi cái kiểu thương tình rẻ tiền của ngươi lại đi. Hành tẩu giang hồ, vốn không có nhân nhượng…”



Lúc Tiểu Phúc Tử nói lời này, ta phát hiện Cửu Biến Quỷ Nữ hoàn toàn không có phản ứng gì, làm như không hề nghe thấy hắn nói chuyện vậy. Nhưng chỉ cần ta vừa nhìn nàng, nàng lập tức cười tươi lấy lòng. Ta càng thêm rõ ràng, thính giác và thị giác của nàng, chỉ hướng về ta…



Xem ra, cái đuôi này, có đuổi cũng không đi.



Nàng lại nói: “Chủ nhân trừng phạt con nên con không kể cho hắn nghe những gì con đã nhìn thấy ở nóc nhà. Chuyện này, hình như không có ai biết, ngoại trừ năm tên quỷ bị chặt đầu kia…”



Trong lòng ta lại cả kinh. Năm tên quỷ bị chặt đầu, chẳng lẽ chính là năm viên quan triều đình đã bị chém đứt đầu kia?



Ta hỏi nàng: “Là năm người nào?”



Nàng tỏ ra vô cùng thần bí, tịch mịch, nói cho ta biết: “Năm tên kia, chính là năm tên bị chặt đứt đầu đó. Con nhìn thấy bọn họ xuất hiện trong phòng của nàng. Năm người đều đã thề, sẽ không nói chuyện này ra ngoài…”



Nàng lại nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói tiếp: “Cô cô biết không? Cô cô, thì ra, tiểu công tử đó, không phải là của hoàng thượng…”



Ta đang uống ly trà, nghe xong, thiếu chút nữa đã phun cả ra ngoài, vội hỏi: “Ngươi nói cái gì? Không phải của hoàng thượng?”