Thệ Bất Vi Phi

Chương 23 : Sinh nghi

Ngày đăng: 23:53 21/04/20


Mấy ngày nay tâm tình Nhàn Phi nương nương thật không được tốt. Nàng cứ có cảm giác trong cung hình như có nội gian. Bất kể nàng làm chuyện gì đều bị người ta đi trước một bước, phá hết kế hoạch.



Ngay cả phía Hoàng thượng cũng vậy, Một thời gian đều không thể thuận buồm xuôi gió. Tỷ như, có khi biết Hoàng thượng muốn tới, đã chuẩn bị xong xuôi tốt đẹp rồi. Vậy mà đến phút cuối, Hoàng thượng không bị phi tử khác kéo đi thì cũng vì lý do việc này việc kia mà không thể đến được.



Ngay cả chuyện nàng đối phó với mưu kế của Trữ Phi cũng bị người ta vô cớ nhiễu loạn. Càng ngày nàng càng hoài nghi, trong cung của nàng nhất định có nội gián.



Nàng phiền giận, ở trong cung đi tới đi lui, lầu bầu nói: “Có một số chuyện vô cùng bí mật, không ai có thể biết được, vì sao lại có người biết?”



Nàng nhìn nhìn hai tâm phúc của mình, Tử Lan và Quỳnh Hoa. Họ đều là sư muội của nàng. Nàng lắc lắc đầu, nhất định không phải, bọn họ nhất định sẽ không phản bội nàng đâu.



Nhưng mà, vẫn thử họ một phen xem sao, nàng nghĩ.



Nàng gọi riêng Tử Lan vào gặp mặt, nói: “Thái Hậu càng ngày càng bất mãn với ta. Xem ra cần phải tìm cơ hội đối phó bà ta mới được. Vừa hay có sư thúc đến đây, ta tính mời ông xuất sơn, hai ngày sau động thủ. Thái Hậu không phải đang chuẩn bị đi Bạch Mã Tự cầu phúc hay sao? Mời sư thúc đến lúc đó sẽ ra tay.”



Tử Lan do dự nhìn nàng: “Nương nương, việc lỗ mãng như vậy mà mời sư thúc ra tay, chỉ sợ không hay lắm. Huống chi, cung Thái hậu cũng có không ít cao thủ. Thái hậu xuất cung nhất định bọn họ cũng đi theo. Chỉ có một mình sư thúc, nô tỳ e rằng…”



Nhàn Phi nương nương nói: “Ta tự nhiên đã có cách tính toán chu toàn. Co dù bà ta cao tay thế nào cũng đều có chỗ sơ hở. Ta cũng không phải muốn sư thúc đường đường chính chính quyết chiến, đương nhiên càng ít người càng tốt. Huống chi, sư thúc có võ công cao như vậy, chẳng lẽ ngươi không tin tưởng ông hay sao?”




Nhàn Phi nương nương nghe nàng xưng hô như thế, trong lòng có hơi bất mãn. Nàng biết tích cách sư muội vô cùng kiên định, có bẻ trăm lần cũng không cong được, nên cũng không dám bức bách nàng quá mức. Nàng nói: “Ta muốn phái sư muội trở về Thanh Phượng môn một chuyến, bẩm báo với sư tôn tình hình của ta tại Tây Sở. Đồng thời thỉnh cầu sư tôn, hỵ vọng người có thể cho ta mượn viên thuốc tiên hỏa linh châu để trị thương. Hiện giờ tình thế Tây Sở càng ngày càng phức tạp, ta phải đề phòng trước chuyện có thể xảy ra.”



Tử Lan biết nàng nói tất cả điều này chỉ là lấy cớ. Năm đó sư tôn bế quan, cho đến bây giờ, không chừng còn chưa xuất quan đâu. Về phần hỏa linh châu, tỷ tỷ không phải đã từng cho người đi mượn rồi sao? Bây giờ lại còn nhắc lại chuyện cũ nữa?



Nhưng nàng biết. Nhàn Phi nương nương đã có khúc mắc với nàng, muốn sai nàng rời đi mà thôi. Trong lúc nhất thời, nàng bỗng cảm thấy nản lòng thoái chí. Nàng thản nhiên nói với Nhàn Phi nương nương: “Tuân lệnh tôn sư tỷ…” Cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài cửa cung.



…..Chuyện hậu trường…..



Có một lần ta lén đến lãnh cung một chuyến. Tư Đồ vừa gặp ta liền hỏi: “Này, chừng nào ngươi mới cứu ta ra khỏi lãnh cung đây?”



Ta thở dài trả lời: “Gần đây kinh doanh không tốt lắm. Ngươi xem,  ngân phiếu không được bao nhiêu, làm gì có tiền hối lộ?”



Tư Đồ gào lên: “Cái gì? Không có ngân phiếu? Ngươi không cứu ta ra thì hãy coi chừng đấy. Sao ngươi không tự bán mình mà đổi lấy ngân phiếu đi?”



Ta mờ mịt, đau lòng….