Thệ Bất Vi Phi

Chương 247 : Tuyên vương

Ngày đăng: 23:55 21/04/20


EDITOR: DOCKE



Đương nhiên là ta mặc nữ trang, mà còn là một bộ tràn ngập phú quý, rất phù hợp với thân phận thái tử phi của mình. Với sự giúp đỡ của Tư Đồ, ta thong thả ung dung tiến vào thư phòng, liền nhìn thấy lão cha cũng đã ở đó. Tề Thụy Lâm ngồi sau thư án, còn Tuyên Vương ngồi ở hàng ghế dưới. Có vài tên hộ vệ đứng phía sau Tuyên Vương, vẻ mặt khẩn trương…  



Tuyên Vương nhìn thấy ta tiến vào, ánh mắt lộ vẻ vui sướng, nhưng chỉ là trong giây lát. Sắc mặt hắn hơi tiều tụy. Lúc trước vì đứng cách khá xa nên ta không nhận thấy được, nhưng hiện tại ở gần thế này, ta có thể trông thấy khóe mắt hắn có vài nếp nhăn. Ta không khỏi hỏi lão cha: “Lão cha, Tuyên Vương gia có chuyện gì vậy?”



Lão cha cả kinh, nói: “Nha đầu, con đã nhìn ra rồi sao?”



Ta nói: “Với sức khỏe của Tuyên Vương, có bao giờ lại uể oải không phấn chấn như thế đâu. Hay là hắn bị thương?”



Tuyên Vương hít một hơi, nói: “Thái tử phi quả thật rất mẫn tuệ. Bổn vương lần này có thể trở về là nhờ có Quỷ Ảnh tiền bối. Bằng không, bổn vương cũng không biết mình còn mạng để trở về hay không nữa!”



Tề Thụy Lâm rời khỏi thư án, đứng dậy nói: “Nhị ca đừng quá ủ rũ, chẳng qua chỉ là nhất thời bị nhục thôi…”



Tuyên Vương nói: “Tam đệ, đệ không biết rồi. Bổn vương lần này ra ngoài, thật sự là cửu tử nhất sinh (chín phần chết chỉ có một phần sống). Nhưng không thể ngờ được, cuối cùng, người cứu bổn vương lại là người của tam đệ…”



Nói xong, ngực hắn phập phồng dồn dập, thở hổn hển mấy hơi rồi ho khan vài tiếng…



Lão cha nói: “Vương gia, người đừng nói nhiều nữa. Thương thế của người rất nặng…”




Thái hậu nương nương tỏ vẻ xấu hổ, đứng dậy nói: “Rất tốt…”



Thì ra, bà cũng giống như con vịt vậy, chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng. Nhớ lại lần đầu tiên khi ta mang đĩa bánh này đến cho bà, bà hờ hững nói: “Ai gia từ nay về sau ăn chay niệm phật, không muốn bị hồng trần phiền nhiễu, không cân mấy thứ này nữa…”



Nhưng chỉ chớp mắt, bà đã ăn hết nhẵn…



Ta lại nói: “Mẫu hậu, thiền đường của người có phải mỗi khi hài nhi đến mới thắp hương hay không? Mỗi lần đều thấy hương mới được đốt một chút?”



Thái hậu nương nương càng thêm xấu hổ…



Ta nói: “Mẫu hậu, dưới sự hộ tống của lão cha nhi thần, ngài cũng đi dạo được không ít nơi nhỉ. Có vài nơi, ngay cả hài nhi cũng chưa từng đi qua. Ba người các ngài cũng thật có hưng trí…”



Bà hiển nhiên hiểu rõ ba người mà ta đang nói là những ai…



Thái hậu nương nương nói: “Chúng ta chẳng phải chỉ vì không có việc gì để làm thôi sao? Mệt nhọc cả đời, việc triều chính đã có ngươi cùng hoàng nhi thương lượng mà làm. Chúng ta cũng muốn như lúc trẻ tuổi, đi du sơn ngoạn thủy…”



_________________