Thệ Bất Vi Phi
Chương 254 : Đất cằn ngàn dặm
Ngày đăng: 23:56 21/04/20
EDITOR: DOCKE
Thiên Bảo nữ hoàng ngồi trên lưng ngựa. Đó là một con ngựa màu trắng. Nàng mặc bộ áo giáp màu trắng tinh, đầu bạc tung bay. Nàng biết, mọi người phía sau đang nhìn nàng, nhìn hình bóng của nàng. Hiện giờ, đã không thể so với lúc nàng còn là công chúa nữa. Giờ đây, nàng đã là một nữ hoàng cao quý, nàng mới biết được, thì ra càng tiến lên một bước cảm giác lại tốt như vậy, có thể càng dễ dàng thao túng sự sống chết của người khác…
Bên cạnh nàng là một vị hộ vệ nhan sắc tựa mùa xuân, cũng là nam sủng của nàng, đang rất cẩn thận nhìn nàng, nói: “Hoàng thượng, Đoạn Thủy thành đã trở thành một tòa cô thành. Bên trong thành, như ngài mong muốn, phát sinh nạn sâu bệnh, chúng ta lại vây thành. Dân chúng trong thành, đến khi ăn hết lương thực dự trữ, sẽ không còn gì có thể ăn tiếp được nữa. Qua tiếp hai ngày, chúng ta có thể công phá Đoạn Thủy thành. Đến lúc đó, vùng đất sát cổng thành Đại Tề vừa vỡ, chúng ta có thể tiến quân thần tốc, thẳng đến kinh sư của bọn họ…”
Thiên Bảo nữ hoàng gật gật đầu. Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh vị nam tử cực kỳ kiêu ngạo kia. Sau khi hắn về nước, không quá hai tháng đã lên ngôi hoàng đế, còn phong nữ tử kia làm hoàng hậu. Thiên Bảo công chúa hiểu rõ, hắn cũng như trước, không hề để nàng trong lòng, cho dù nàng có thể trợ giúp hắn thống nhất giang sơn. Thiên Bảo nữ hoàng nghĩ, nam nhân, có là gì đâu? Chính mình hiện tại, không phải cũng đã có hậu cung ba nghìn người rồi đó sao? Các màu đều có… Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng nàng vẫn vô cùng đau khổ. Nàng biết, cho dù nàng có thể chiếm được tất cả nam nhân trong thiên hạ, e rằng cũng không thể nào có được hắn. Có lẽ, thứ không thể chiếm được mới là thứ người ta quý trọng nhất!
Nàng lạnh lùng nở nụ cười. Từ nhỏ, nàng đã thề, nhất định phải dẫm nát những người giễu cợt, không tôn trọng nàng dưới chân mình. Giống như có một lần, năm nàng tám tuổi làm thánh nữ đi tuần, ngồi trên xe rồng cao cao tại thượng. Có một thằng bé trông thấy, bất ngờ tiếng hỏi: “Mẹ ơi, vì sao tóc thánh nữ lại có màu trắng ạ?”
Thiên Bảo nữ hoàng lúc đầu vừa thấy, không khỏi tin răm rắp. Cứ nghĩ đến người dân Đại Tề ai ai cũng biến thành bộ dáng như vậy cả rồi, nàng vừa đắc ý vừa khinh bỉ. Đám người này mà là thần dân cái nỗi gì? Cho dù kết quả này từ đầu đến cuối đều do mình gây ra, nhưng nàng vẫn không nhịn nổi thất vọng…
Đáng tiếc, loại cảm xúc đắc ý kèm thất vọng này không duy trì được bao lâu. Dần dần, khi bọn họ xâm nhập vào hẳn trong khu Tây Nam mới phát hiện. Nơi đây thật sự là đất cằn ngàn dặm, nơi chốn không có hoa màu, không còn lương thực. Thậm chí, trên mặt nước, đều là từng mảng từng mảng xác chết phi trùng, không ai dám uống. Bởi vì, chúng đã bị ngâm dưới nước quá lâu, thối rữa bốc mùi. Sau khi phi trùng được thả ra vài ngày, trời mưa tầm tã suốt ba ngày liên tục, không khí trở nên ẩm ướt lạnh lẽo. Đám phi trùng liền đông chết như rạ, không còn sót lại con nào. Thiên Bảo nữ hoàng khi nghe được tin tức này liền có chút thất vọng. Nàng còn trông cậy vào đám phi trùng này có thể bay vào kinh thành Đại Tề nữa mà. Kết quả, không ngờ lại nhanh chết như vậy. Thục Trung Lôi Gia nghiên cứu ra mấy thứ này, thật đúng là không tốt dùng – nàng nghĩ.
Thiên Bảo nữ hoàng phát hiện, lương thực của quân đội mình dần dần giảm bớt, hơn nữa càng ngày càng ít. Nếu cứ theo đà này, đoán chừng thức ăn chỉ còn đủ cung cấp cho mười ngày nữa thôi, chờ lương thực viện trợ cũng không kịp nữa. Nàng phát hiện, hình như chính mình đã chui vào lưới võng vây thành của chính mình. Nàng muốn lui quân, có chút hối hận. Vì sao mình lại thả phi trùng phá hoại nguồn cung cấp lương lực của Đại Tề, khiến cho chính mình cũng lâm vào hoàn cảnh như thế? Dân chúng Đại Tề đã không có lương thực, vậy chẳng phải mình cũng không còn đối tượng để cướp đoạt nữa hay sao?
Nàng nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy, còn chưa tìm đến được quân chủ lực Đại Tề đã bị thiếu nước thiếu lương mà chết hết rồi. Không được, không thể như vậy được. Nàng quyết định rút về biên giới, chờ gom góp đủ lương thực tiếp tế tiếp viện rồi lại tấn công Đại Tề. Tuy rằng mất đi cơ hội lần này, Đại Tề sẽ có thời gian chuẩn bị, nhưng theo tình huống hiện giờ thì lui quân là cách tốt nhất.