Thệ Bất Vi Phi
Chương 256 : Ăn trùng
Ngày đăng: 23:56 21/04/20
EDITOR: DOCKE
Tề Thụy Lâm nở nụ cười, không thể nề hà, liên tục lắc đầu, lời nói cũng vô cùng lễ tiết: “Như nhi, xem nàng nói kìa. Nàng là nữ tử, là ái thê của trẫm, theo lý thì trẫm phải bảo hộ nàng để cuộc sống của nàng được thoải mái một chút. Làm sao có thể để nàng theo trẫm xuất chinh, chịu đựng nỗi khổ mệt nhọc quân hành?”
Ta cũng có chút cảm động, nói: “Hoàng thượng, thiếp biết chàng quan tâm thần thiếp. Nhưng hiện giờ cục diện chưa ổn, tất cả nguyên nhân gây ra đều ở tại biên cương, Tiểu Phúc Tử lại mất tích một cách khó hiểu. Ngài để thần thiếp giúp chàng đi. Dù sao triều chính đã có mẫu hậu rồi, sẽ không xảy ra đại loạn gì đâu. Hay là, chàng không tin vào năng lực của thần thiếp?”
Tề Thụy Lâm nói: “Như nhi, có phải trẫm là một gã hoàng thượng vô tích sự lắm không, phải khiến cho ái thê của mình chịu khổ?”
Tư Đồ lúc này bỗng “rắc” một tiếng, tựa như cắn phải một thứ rất cứng vậy…
Lão cha “khụ” hai tiếng, nói: “Hoàng thượng, tha thứ cho thần được cáo lui trước, xin hai vị cứ tự nhiên cho!”
Ta nhìn hai người bọn họ liếc mắt một cái, nghĩ rằng. Sao các ngươi không biết điều mà lui đi, còn ở đây làm bộ làm tịch cái gì nữa?
Tề Thụy Lâm, mặc dù đã bước lên ngôi cữu ngũ chí tôn, nhưng sắc mặt vẫn hơi ửng đỏ, “Khụ” hai tiếng che dấu rồi nói: “Quốc trượng đại nhân, hôm nay, đa tạ khanh!”
Lúc này, mật thám của nàng lại truyền tin đến, hoàng thượng ngự giá thân chinh. Điều này không thể không khiến nàng mừng rỡ như điên. Bởi vì nàng cho rằng, quân đội Đại Tề tuyệt đối sẽ ngăn không nổi quân liên minh của hai cường quốc.
Không sai, theo nguồn tình báo tin cậy, Tây Sở phái ra đại quân đồng thời nhằm hướng Đại Tề xuất phát. Trong vòng ít ngày nữa sẽ đến biên cảnh Tây Nam.
Điều may mắn duy nhất của ta chính là, Tây Sở cùng Đại Lương không phải một trái một phải trước sau giáp kích, mà là xuất phát cùng một phương hướng tấn công về Đại Tề. Mà như vậy sẽ giúp cho quân đội Đại Tề không đến mức được cái này mất cái kia. Chỉ cần điều chỉnh quân đội, thống nhất điều phối là có thể cùng Tây Sở – Đại Lương một trần chiến định được thắng thua. Về số lượng, Quân đội Đại Tề quả là không thể sánh bằng quân liên minh Tây Sở – Đại Lương, nhưng chẳng lẽ nói đánh giặc cứ đông người sẽ thắng? Khổ người càng lớn càng tốt? Giống như trọi trâu vậy sao?
Ta không bao giờ tin. Huống chi, quân đội hai nước khi sát hợp liên minh, bên trong tất sẽ xảy ra rất nhiều mâu thuẫn! Quần áo ăn mặc khác nhau, thói quen cuộc sống khác nhau. Trong mắt phần lớn người Tây Sở, dân chúng Đại Lương đều là những kẻ hoang dã, không thể giáo hóa, không thể nói lý. Người Tây Sở, chính là nam quyền tối thượng, hiện giờ lại pải hợp tác với một nữ vương dẫn dắt quân đội. Mâu thuẫn bên trong, tưởng tượng cũng biết. Chỉ cần có một chút ngôn ngữ khinh mạn, vị Thiên Bảo nữ vương cao cao tại thượng kia nếu như có thể chịu được, vậy thì có thể được cho là kỳ tích rồi!
Điều khiến ta lo lắng chính là Tiểu Phúc Tử mất tích. Liên tiếp hơn mười ngày, mặc kệ tìm kiếm thế nào cũng không thể nào tìm ra tung tích của hắn. Tiểu Phúc Tử làm như đã biến mất khỏi thế giới này rồi vậy. Mỗi lần tưởng tượng đến hắn, ta đều cảm thấy lo lắng một cách khó hiểu. Người thiếu niên mà ta đã dùng một quyển bí kíp võ công đến thu phục, người vẫn luôn yên lặng đứng phía sau ta, người đã được ta coi như người thân của mình, nếu như thật sự gặp phải bất trắc, cho dù trận chiến này có đại thắng, đối với ta mà nói, cũng không còn ý nghĩa gì nữa…
Lão cha và Tư Đồ lui xuống, chỉ còn Tề Thụy Lâm ở lại trong doanh trướng của ta. Anh đi tới, nói với ta: “Hoàng hậu, nàng yên tâm, Tiểu Phúc Tử không sao đâu!”
Ta ngẩng đầu. Ánh mắt anh sáng ngời, sáng lạn tựa ánh sao, bên trong không mang theo một chút tạp chất nào. Tuy rằng anh cùng Tiểu Phúc Tử, hai người thường xuyên đối nghịch nhưng xem ra, Tiểu Phúc Tử mất tích, anh vẫn rất lo lắng. Ta có cảm giác, anh và Tiểu Phúc Tử dường như đã kết thành huynh đệ tình nghĩa mà họ cũng không biết. Bình thường tuy là chọi gà, nhưng một khi có một người gặp chuyện không may, ta nghĩ, cuộc sống hàng ngày của người kia nhất định sẽ rất bất an.