Thệ Bất Vi Phi

Chương 258 : Ân oán

Ngày đăng: 23:56 21/04/20


EDITOR: DOCKE



Bên trong quân doanh Đại Tề, Tề Thụy Lâm lắng nghe mỗi tướng lãnh đề xuất hướng đi của đại quân Tây Sở cùng Đại Lương. Còn ta, cũng được cho phép ngồi bên cạnh anh. Thân phận của ta tuy rằng cao quý nhưng vì nam tôn nữ ti* (nam trọng nữ khinh, một quan niệm phong kiến lạc hậu cho đàn ông là đáng trọng, đàn bà là đáng khinh), các tướng sĩ nhìn ta với ánh mắt hoàn toàn khác biệt. Đặc biệt là sau khi nghe lời đồn đãi về hồng nhan họa thủy, ánh mắt nhìn ta luôn lóe ra những tia ngờ vực vô căn cứ. Thậm chí còn có người nghĩ rằng, vị này mà là hồng nhan họa thủy sao, không giống lắm a…  



Nhưng sau khi kế lương thực dần dần phát huy hiệu quả, làm cho đại quân Tây Sở và Đại Lương nảy sinh mâu thuẫn, nghi kỵ, bọn họ nhìn ta cũng khác đi một chút. Chẳng những không còn đoán non đoán già xem ta có phải là hồng nhan họa thủy hay không, mà còn tiến thêm một bước, là hồng nhan họa thủy đầy ma lực…



Đương nhiên trong lòng bọn họ, khẳng định là có chút sợ hãi. Bằng không, vì sao ngay cả ánh mắt cũng không dám liếc nhìn ta một cái.



Tề Thụy Lâm nói: “Hiện giờ xem ra, mâu thuẫn giữa quân đội Tây Sở cùng Đại Lương hết sức căng thẳng. Chỉ cần bọn họ tiến vào trong trận mai phục của chúng ta, tất cả có thể kết thúc được rồi!”



Một tướng quân họ Chu gật gật đầu, nói: “Hoàng thượng, xem ra mưu kế này của hoàng thượng phi thường hữu hiệu. Chỉ cần một đống lương thực là có thể làm cho bọn họ thiếu chút nữa đã đánh nhau rồi. Chưa khai chiến mà đã bắt đầu đấu tranh nội bộ. Về sau, bọn họ khẳng định chẳng những không thèm hỗ trợ nhau mà còn đánh phá lẫn nhau nữa. Điều này đối với Đại Tề chúng ta, là phi thường có lợi!”



Tề Thụy Lâm nhìn ta nói: “Kế sách này là do hoàng hậu nghĩ ra. Cho dù để lại cho Tây Sở và Đại Lương một chút lương thực, không đến mức rút quân, nhưng lại có năng lực làm cho bọn họ đấu đá lẫn nhau, khiến cho cuối cùng chúng ta cũng bố trí xong một trận võng rộng lớn, một lưới bắt hết bọn họ!”



Chu tướng quân kính cẩn nói: “Hoàng hậu nương nương thông minh tuyệt thế, có thể nghĩ ra biện pháp như vậy. Nhưng vi thần còn có nghi vấn. Đối phương ước chừng có gần năm mươi vạn quân, còn bên ta, cùng lắm cũng chỉ có hơn hai mươi vạn quân, làm sao có thể bao vây bọn họ được?”




“Choang” một tiếng, quang vỡ một cái chén. Còn từ trên đỉnh đầu nhìn xuống ta, trông cậy sẽ làm ta cảm động một phen…



Ta đau lòng nhìn cái chén bị ném xuống đất vỡ thành bảy tám cánh hoa, kêu to: “Hoàng thượng, đây chính là chén Cửu Long mà thiếp vất vả lắm mới đòi được từ tay mẫu hậu, giá trị ngàn vạn a. Chàng có lộn không vậy, cứ thế mà ném bể?”



Ngẫm lại, bộ ta muốn lấy món đồ gì ở chỗ mẫu hậu dễ dàng lắm sao? Nếu không phải nhờ có mối quan hệ tốt đẹp giữa chúng ta hiện giờ, bà sẽ cho ta sao? Nếu không phải ta muốn thừa dịp quan hệ giữa mẫu hậu và ta hiện giờ rất tốt đẹp liền cướp đoạt một chút của cải của bà, chén Cửu Long này làm sao dễ dàng vào tay ta được? Đây chính là cả một quá trình, tiêu tốn không ít trí tuệ cùng đánh giá thân tình, mới lấy được từ chỗ mẫu hậu. Vốn định chiếm dùng làm của riêng, nhưng hôm nay mới lấy ra khoe khoang một chút, đã bị Tề Thụy Lâm đập vỡ tan tành!



Lời thổ lộ của Tề Thụy Lâm vừa rồi cứ như đàn gảy tai trâu. Thấy ta đau lòng nhìn cái chén, anh thì thào nói: “Như nhi, nàng chỉ vì như vậy mà mất hứng sao?”



Lúc này ta mới nhìn sắc mặt anh, cũng có vài phần xấu hổ, nói: “Hoàng thượng, tha thứ cho thiếp, bệnh tham tiền của thiếp tái phát rồi!”



Tề Thụy Lâm dở khóc dở cười, đành phải nói: “Như nhi, hay là, trẫm giúp nàng tìm cái khác?”



Ta gật đầu. Thật ra, trong lòng đang nghĩ: Việc làm của ta phen này, kỳ thật là bởi vì lười biếng hơn người mà thôi, không muốn cả đời phải lục đục với nhau quá mức thương thần. Cả đời này, ta chỉ muốn được bình an vượt qua, không còn muốn tranh quyền đoạt lợi nữa. Như vậy, bày ra một tư thái cao cao không thể tiếp cận có phải sẽ có thể tốn ít tâm tư hơn rất nhiều không? Một đời này, để cho Tề Thụy Lâm đi gánh vác tránh nhiệm lục đục đối ngoại, ta cũng nên hưởng chút phúc thôi. Nói như vậy nghe có vẻ là đạo lý gì lớn lắm, đơn giản chỉ là vì lười nhác. Bằng không, danh hào hồng nhan họa thủy vừa mới bài trừ, lại gắn thêm cho ta cái mác thiên chi kiêu nữ* (con gái cưng của trời), mọi chuyện đều tìm ta báo cáo xin chỉ thị, chẳng phải sẽ phiền chết ta sao. Ta cũng không muốn làm nữ vương sau màn gì gì đó đâu…