Thệ Bất Vi Phi

Chương 25 : Biến cố trong chùa (2)

Ngày đăng: 23:53 21/04/20


Nói xong, đang muốn đi ra khỏi cửa, cửa chùa kia lại không gió mà tự đóng. Quỳnh Hoa thầm nghĩ không ổn rồi, lập tức xoay người, chưởng phong nổi lên đánh về phía cánh cửa. Cửa chùa kia lại không lên tiếng mà tự động mở ra. Trong chùa áp lực càng tăng, phảng phất như có kẻ thù vô hình ẩn nấp nơi nào đang đánh giá hai người…



Nhàn Phi đối với nguy hiểm có một loại linh tính trời sinh. Vừa thấy tình hình hoàn toàn không giống như là sư thúc bày trò, liền biết ngay hôm nay đã lọt vào bẫy của người ta rồi. Nàng âm thầm suy tính. Vậy là người ở kinh thành kia nhất định hiểu rõ sự việc hôm nay nhưng lại trốn ở trong miếu đánh lén. Càng nghĩ nàng càng kinh hãi, cảm thấy nếu quả là như vậy thì thật đáng sợ. Chuyện này vốn không có mấy người biết, nên nàng với yên tâm một mình dẫn Quỳnh Hoa đến đây, ngược lại trúng kế người ta. Ngay cả chuyện bí mật như vậy mà bọn họ cũng biết được. Còn bọn họ là ai, có bao nhiêu người, nàng hoàn toàn không hay biết gì. Nàng bỗng nhiên cảm thấy trong lòng thầm run từng trận…



Quỳnh Hoa lớn tiếng quát mắng: “Là ai, lén lén lút lút trốn ở chỗ này, là muốn gì đây?”



Một giọng nói âm nhu thanh lãnh vang lên: “Cô nương không cần la lớn. Ngươi cần giúp, chỉ sợ cũng không ai giúp được ngươi đâu…”



Sắc mặt Quỳnh Hoa trắng bệch. Vốn là, nàng la lớn tiếng như vậy, chính là muốn đánh động mấy kiệu phu bên ngoài. Ai ngờ, nhất cử nhất động lẫn suy nghĩ đều bị người ta biết được, mỗi một bước đều bị người ta theo dõi. Xem ra, bốn gã kiệu phu kia cũng không có kết cục tốt rồi.



Nhàn Phi nương nương không hổ là người từng trải, sau vài giây hoảng loạn, nháy mắt đã tỉnh táo lại. Nàng tao nhã dùng tay hất tóc, còn khanh khách cười hai tiếng, nói: “Không biết là bằng hữu phương nào, có muốn cùng bản cung gặp mặt hay không?”



Giọng nói âm nhu thanh lãnh kia cúi đầu thở dài một tiếng. Tiếng thở dài cũng không mang chút cảm xúc nào. Người kia nói: “Vị nha hoàn bên cạnh ngươi kia, tự mình phong bế huyệt đạo đi, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết, ta là ai.”



Nhàn Phi biết chuyện mình không có võ công đã bị đối phương nhìn ra. Nàng nghĩ cũng không lấy làm lạ. Bởi vì bản thân cước bộ phù phiếm, trung khí không đủ, ai nhìn vào cũng sẽ biết nàng không có chút võ công nào. Nàng nghĩ, có lẽ đây đúng là tự mình chui đầu vào rọ.



Quỳnh Hoa cười lạnh một tiếng, nói: “Bằng hữu ngay cả hiện thân cũng không dám, mà lại dám đòi ta tự phong bế huyệt đạo, chẳng phải là người ngốc nói mơ sao?”



Người kia cười ha ha, nói: “Vị cô nương này, nếu ngươi muốn nhìn thấy ta, đương nhiên ta sẽ thỏa lòng mong muốn của ngươi…”


Hơn nữa, loại ám khí này số lượng cũng chỉ có ba cái, do một nhân sĩ giang hồ không rõ lai lịch thiết kế ra. Người này tài nghệ thiên phú cực cao, sau khi bán bản vẽ loại ám khí này cho Quỷ Thủ phường, còn liên tục lắc đầu, nói với ông chủ phường rằng: “Ám khí này lực sát thương quá lớn, tổn hại đến âm đức. Hy vọng không thể sản xuất nhiều, bằng không, thật sự sẽ sinh ra đại loạn…”



Nhưng vật này cũng không có cách sản xuất nhiều. Bởi vì bản vẽ thiết kế loại ám khí vô cùng phức tạp này, vào mùa hè nắng nóng chói chang năm đó đã tự nhiên bốc cháy, hóa thành tro tàn….



Nghe nói, ông chủ Quỷ Thủ phường vô cùng hối hận. Ông chỉ mới sản xuất được có ba cái thôi, vậy mà cũng đã bán được một vạn lượng vàng rồi. Ông hối hận, vì sao không vẽ lại một bản thiết kế khác phòng hờ? Nhưng bản vẽ phức tạp như vậy, dài tới hơn mười trang, đâu phải dễ dàng phác họa như vậy? Ông đã nghĩ sẽ tìm lại vị nhân sĩ giang hồ kia thiết kế lại lần nữa. Lại không ngờ, vị nhân sĩ kia sau khi bán bản vẽ này xong liền biến mất tung tích, không còn thấy bóng dáng…



…………Lại chuyện hậu trường…………



Tiểu Phúc tử xoay người, đi ra hướng cửa…



Ta hỏi: “Tiểu Phúc Tử, ngươi đi đâu?”



Tiểu Phúc Tử nói: “Không muốn nghe ngươi lải nhải nữa…”



Ta đắc ý nói: “Ngươi không muốn nghe? Hôm nay bình luận khu còn có người nói phương pháp câu phiếu bình chọn của ta đáng yêu nữa đó…”



Tiểu Phúc Tử bĩu môi nói: “Ngươi có phải còn con nít năm sáu tuổi đâu, đáng yêu?”



Ta không nói gì, lại ngửa cổ hỏi trời: “Phiếu bình chọn ơi, rơi xuống đi…”