Thệ Bất Vi Phi
Chương 262 : Đầu bạc ba nghìn trượng
Ngày đăng: 23:56 21/04/20
EDITOR: DOCKE
Ta nhớ đến một bài thơ nổi tiếng có nói đến Đầu bạc ba nghìn trượng*. Hiện giờ, mái tóc bạc ba nghìn trượng kia đang nhìn chúng ta. Dung nhan hắn vẫn như trước khi mất tích, thanh lãnh, đạm mạc, chẳng qua là tóc bỗng nhiên lại biến thành màu trắng, lại còn là màu bạch ngân loang loáng sáng lạn. Hòa với dung nhan của hắn tạo nên một vẻ quỷ dị nói không nên lời, quỷ dị giống như Thiên Bảo nữ vương vậy.
Tiểu Phúc Tử nhìn thấy chúng ta tiến vào. Mọi người đều trơ mắt nhìn đầu đầy tóc bạc của hắn. Có người còn tiến lên sờ sờ. Người đó không phải là ta, là lão cha. Ta cũng muốn sờ, nhưng lão cha nhanh tay hơn. Ông vuốt ve thật lâu rồi mới nói: “Tiểu Phúc Tử, ngươi mất tích, không phải là chạy đi nhuộm tóc đấy chứ?”
Nét mặt Tiểu Phúc Tử hiện lên một tia giận dữ, nói: “Nếu tiền bối muốn, ta cũng có thể giúp ông!”
Lão cha thấy hắn tức giận, có lẽ ở trong lòng nghĩ võ công Tiểu Phúc Tử hiện giờ tiến triển cực nhanh, không tốn rất nhiều sức lực thì không thể thu thập được hắn, cho nên cũng không dám chọc giận hắn nữa, ngượng ngùng buông tay nói: “Tiểu Phúc Tử, đừng nóng giận. Tiền bối ta còn muốn trẻ trung thêm vài năm. Thiếu niên đầu bạc thì trông có vẻ đẹp mắt đấy, nhưng nếu đảo ngược đội lên khuôn mặt như bộ xương khô của lão, chỉ sợ sẽ dọa chết không ít người. Tất cả mọi người đều sẽ nói, dưới địa ngục vừa mới chui lên một lão quỷ đầu bạc…”
Tiểu Phúc Tử nghe xong, sắc mặt càng thanh. Hiển nhiên là không thưởng thức nổi sự hài hước của lão cha, lạnh lùng nói: “Nếu không muốn, đừng có đưa tay sờ lên đầu ta…”
Lão cha vừa mới buông tay xuống, lại muốn đưa tay đặt lên đầu hắn. Hiển nhiên, ông nhìn mái đầu bạc của Thiên Bảo nữ vương, mê mẩn đã lâu, nay lại có một phiên bản ngay trước mắt, thế nào cũng không dằn nổi cơn nghiện. Nghe Tiểu Phúc Tử nói thế mới đành buông tay, giữ quy củ một chút.
Ta đánh giá Tiểu Phúc Tử mất nửa ngày, trầm mặc thật lâu mới nói: “Hay là, ngươi bị bắt cóc đến Đại Lương hay sao?”
Tiểu Phúc Tử lúc này mới nói: “Không, không phải, nhưng lại có quan hệ mật thiết với người Đại Lương. Hơn nữa, ta không phải bị người cướp đi, mà là vì đuổi theo nàng ta mà đi…”
Ta ngạc nhiên nói: “Không bị người cướp đi, vì sao lại bị hạ độc, biến thành như vậy?”
Tiểu Phúc Tử lộ vẻ xấu hổ, nói: “Ngươi nói mái tóc này ấy à? Không phải do bị hạ độc đâu…”
Ta thì thào: “Không phải bị hạ độc, chẳng lẽ tự mình thuốc mình sao?”
Tiểu Phúc Tử lại trầm mặc, ra vẻ cam chịu…
Đừng thấy bình thường Tiểu Phúc Tử không nói không rằng mà lầm, lúc hắn giận lên thì rất nguy. Đối với mái đầu đầy tóc bạc của mình, vốn sẽ không quá mức bất mãn, nhưng ta cứ trái một câu, phải một câu đặt nghi vấn cho hắn, bất giác lại nổi giận. Những lúc hắn giận liền im thin thít, môi mím chặt một cách bất thường, không thèm để ý đến ta nữa.
Ta đang bận lải nhải lẩm bẩm, hỏi han không ngừng. Hắn chỉ xem như ta không hề tồn tại, giống như không khí vậy. Đến cuối cùng, ta không còn cách nào khác, bèn nói: “Tiểu Phúc Tử, ta cũng đâu có chê tóc ngươi nhục nhã, rất đẹp, sáng lạn, lóe sáng…”
Ta vội ngậm miệng lại, ý bảo hắn cứ kể tiếp đi, mau mau kể tiếp đi…
Tiểu Phúc Tử nói: “Sau khi đấu qua mấy chiêu, ta không thể ngờ được, lại đánh một chưởng ngay… phía trước nàng ta…” Hắn thoáng dừng. Sắc mặt ửng đỏ, làm như đang chờ ta cười nhạo vậy
——— —————— —————— —————— —————-
Ghi chú:
Bài Thu Phố Ca:
Bạch phát tam thiên trượng
Duyên sầu tự cá trường
Bất tri minh kính lý
Hà xứ đắc thu sương
Dịch:
Tóc trắng dài ba ngàn trượng
Sầu ta cũng dài lê thê
Đầy gương, hỏi đâu còn chỗ
Gọi chút sương thu theo về.