Thệ Bất Vi Phi

Chương 271 : Bắt đầu

Ngày đăng: 23:56 21/04/20


EDITOR: DOCKE



Trầm Ngư đứng dậy, làm một tư thế vạn phúc rồi lại dịu ngoan cúi đầu trước hắn. Trải qua nửa năm huấn luyện tại Tây Sở, nàng biết rằng bản thân cần phải có tư thế nào mới có thể hấp dẫn được ánh mắt của hắn. Ánh mắt hắn quả nhiên dừng lại trên người nàng, nhưng chỉ ngắn ngủi như mây hồng xẹt qua. Hắn nói: “Bổn vương cứu ngươi, chính là để ngươi báo đáp bổn vương. Cho ngươi vào Tây Sở, lẫn vào đám mỹ nữ tiến cống đến Đại Tề, sau đó nhập vào hậu cung, chính là vì muốn ngươi lẫn vào bên cạnh hoàng hậu nương nương. Nào biết đâu rằng, ngươi lại bị hoàng thượng ban cho tên thái giám kia. Khiến cho bổn vương không thể không nghĩ cách mang ngươi trở về. Phải biết rằng, ngươi cũng không phải là người bình thường, tuyệt đối không thể để ngươi mai một bên cạnh một gã thái giám được.” 



Trầm Ngư thì thào nói: “Vâng, là nô tỳ ngu xuẩn, để Vương gia phải lo lắng…”



Nàng không biết mình có chỗ nào không giống người thường, ngoại trừ dung mạo. Nhưng dung mạo, hình như trong hoàng cung Đại Tề, là thứ không quan trọng nhất. Nghe bọn hạ nhân nói, đương kim hoàng hậu mặc dù trí tuệ siêu tuyệt nhưng dung mạo lại chỉ ở mức trung bình. Vậy mà nàng ta vẫn bắt giữ chặt chẽ trái tim của đương kim hoàng thượng.



Tuyên Vương nhìn nhìn nàng, nói: “Trong cung truyền lời, cho ngươi vào cung yết kiến hoàng hậu nương nương…”



Trầm Ngư nghe xong, không khỏi ngẩng đầu lên, cũng bất ngờ thấy được Tuyên Vương gia vốn lạnh lùng như băng tuyết, khi nói đến hoàng hậu nương nương thì thần sắc tựa như tim đập mạnh và loạn nhịp, chứa đựng một tia ấm áp. Mặc dù chỉ chợt lóe mà qua, nhưng lại khiến nàng biết được. Hóa ra, lời đồn đãi của hạ nhân là thật. Hắn cho tới nay, vẫn chưa buông bỏ được, vẫn còn có hình bóng của hoàng hậu nương nương. Nàng không khỏi đoán rằng, hoàng hậu nương nương là dạng nữ nhân thế nào mà có thể làm cho hai vị kiệt xuất nhất Đại Tề đều không thể quên được nàng ta?




Nàng nhìn thấy vẻ tươi cười trên khuôn mặt ta, đau thương nói: “Hoàng hậu nương nương, nương nương cho rằng vương gia sẽ chấp nhận nô tỳ sao? Trong lòng vương gia, căn bản là không có nô tỳ. Hoàng hậu nương nương, nô tỳ từ Tây Sở đến đây, nhiều lần chuân chuyên cuối cùng được đưa vào Vương phủ. Nhưng Tuyên Vương ngài ấy, căn bản là ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nô tỳ. Nô tỳ mặc dù xuất thân hương dã, chẳng qua chỉ là nha đầu nông thôn, nhưng nô tỳ cũng không muốn bị người ta đẩy tới đẩy lui. Hoàng hậu nương nương, xin hãy để nô tỳ được hầu hạ ngài, cho dù chỉ là một cung nữ, nô tỳ cũng cam nguyện…”



Nàng khóc như hoa lê bay múa, như cành liễu mỏng lay động trong gió. Ta biết bọn họ, nữ tử của quốc gia bại trận, nếu đi vào Đại Tề sẽ có kết cục thế nào. Rời xa người thân, rời xa cố thổ (quê hương), bọn họ liền giống như cành liễu mỏng trôi nổi trong gió, không nơi nương tựa. Tề Thụy Lâm cũng không phải là Ngô vương Phù Sai. Kết cục của bọn họ, còn thảm hơn Tây Thi gấp ngàn lần. Bất luận đi đến nơi nào, đều không có nơi cho bọn họ sống yên ổn. Có lẽ, vào cung của ta, cho dù chỉ là một cung nữ, đối với nàng mà nói, cũng là chuyện hạnh phúc nhất đời rồi.



Ta nghĩ, trong cung tịch mịch nhàm chán, không bằng giữ nàng ở lại, có chuyện để làm cũng tốt.



Kết quả là, ta để nàng ở lại.



_________________