Thệ Bất Vi Phi
Chương 274 : Cung nhân
Ngày đăng: 23:56 21/04/20
EDITOR: DOCKE
Khi ta ngẫu nhiên nghe được tin tức này, ngoại trừ lắc đầu cũng chỉ biết lắc đầu, chớp mắt đã quên. Ta nhìn hộp ve mùa đông trên bàn. Thứ này, cho dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Không thể ngờ được hắn lại mang đến tặng cho ta. Nghe nhóm cung nhân nói, hắn đang chờ ở ngoài điện. Trong lòng không muốn gặp hắn nhưng đảo mắt lại nhìn thấy Trầm Ngư đang đứng ở một góc, thần sắc ảm đạm liền không khỏi tò mò. Chẳng lẽ… Trầm Ngư đối với hắn, vẫn có điều chờ mong?
Cung nhân tuyên hắn vào điện.Thân hình thon dài của hắn hiện ra ở cửa cung. Thân hình hắn càng thêm gầy, khác hẳn so với Tề Thụy Lâm. Toàn thân hắn đều gầy gò vô cùng, vẻ mặt bất cần, sớm đã không còn đao phong khí phách năm nào. Còn lại, chẳng qua chỉ là sự tiêu dao thanh hạc. Ta thấy hắn đi vào, cứ tưởng hắn đang thuận gió bay đi.
Nghĩ rằng, chẳng lẽ vài năm nay, hắn thật sự ăn gió uống sương? Chứ sao lại càng lộ vẻ thần tiên như thế chứ?
Hắn hành đại lễ với ta xong thì đứng thẳng thân mình. Ánh mắt hắn không buồn không vui, cũng làm cho ta không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
Ta lại không thể ngờ được, câu nói đầu tiên của hắn không ngờ lại vì Trầm Ngư. Hắn nói: “Hoàng hậu nương nương, thần không tra, thiếp thất Trầm Ngư của thần vốn xuất thân hàn vi, từng mắc bệnh kín. Sau khi được người quen ở quê nàng chữa khỏi, được Tây Sở tuyển vào cung rồi đưa đến Đại Tề. Hoàng hậu nương nương thân phận cao quý, làm sao có thể cùng sống chung một phòng với người mang bệnh kín được. Xin cho phép thần đệ lĩnh Trầm Ngư về…”
Trong mắt hắn tràn đầy vẻ lo lắng, nhìn ta. Ta đảo mắt nhìn qua Trầm Ngư. Trầm Ngư đứng một góc, chỉ biết run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Thấy ta nhìn nàng, lập tức bụp một tiếng quỳ xụp xuống, liên thanh nói: “Bệnh kín của nô tỳ sớm đã được chữa khỏi, cúi xin nương nương minh tra…”
Ta không khỏi cả kinh nói: “Chẳng lẽ…”
Tuyên Vương nói: “Không sai. Tiểu thôn sơn mà Trầm Ngư được sinh ra cách không xa phủ Thanh Hà nơi có trẻ con mất tích. Hai nơi chỉ cách nhau một ngọn núi. Bên này là phủ Thanh Hà thuộc lãnh thổ Đại Tề, bên kia, chính là trấn Lạc Nguyệt nơi Trầm Ngư sinh trưởng…”
“Cái gì? Lạc Nguyệt trấn?” Dường như ký ức lại hiện lên trong đầu, ta không khỏi hỏi: “Trấn Lạc Nguyệt và trấn Trăng Rằm, có phải ở rất gần nhau không?”
Tuyên Vương gật gật đầu nói: “Đúng vậy. Trấn Trăng Rằm có một nửa là thuộc Đại Tề, một nửa là của Tây Sở. Còn trấn Lạc Nguyệt hoàn toàn thuộc lãnh thổ Tây Sở, nhưng lại tiếp giáp với phủ Thanh Hà của Đại Tề. Vụ trẻ con mất tích xảy ra ở ngay phủ Thanh Hà. Mà Trầm Ngư lại sinh ra ở trấn Lạc Nguyệt. Cho nên, thần mới có thể vào cung, khẩn cầu hoàng thượng nương nương cho phép thần được mang Trầm Ngư đi…”
Trầm Ngư sớm đã quỳ dưới đất, liên tục dập đầu, nước mắt ròng ròng không ngừng, toàn thân run rẩy. Nàng nói: “Nô tỳ thật sự không biết…”
Ta bèn cười nói: “Vương gia không cần lo lắng nhiều. Ngươi phán đoán như vậy chẳng phải đã xem Trầm Ngư thành họa tinh rồi sao. Người trong trấn Lạc Nguyệt của nàng cũng không phải là ít. Theo như ngươi nói, vậy thì toàn bộ người trong trấn Lạc Nguyệt đều đáng nghi hết sao…”