Thệ Bất Vi Phi

Chương 277 : Dịch dung

Ngày đăng: 23:56 21/04/20


EDITOR: DOCKE



Thiên Bảo nữ vương cũng tự mình dịch dung thành một lão bà bà. Theo như ta thấy, trên mặt nàng có rất nhiều sơ hở: ánh mắt quá sáng, nếp nhăn nông sâu không đồng nhất, gương mặt là một lão bà bà nhưng bàn tay lại trắng nõn mềm mại. Nếu Tiểu Phúc Tử mà không nhận ra, ta chỉ còn nước đập đầu vào miếng đậu hũ chết quách đi cho rồi.   



Đúng lúc này, bên gian khách điếm cách vách lại truyền đến tiếng gõ tường. Thiên Bảo nữ vương đi đến bên bức tường ván gỗ, dời một cái quỹ. Ta ngạc nhiên nhìn thấy trên vách tường xuất hiện một cánh cửa cao bằng một người. Từ trong cánh cửa đi ra ba người. Đi đầu, lại đúng là Tuyên Vương. Hai người còn lại, một người là Tử Dạ, người kia trông rất quen mắt, hẳn là hộ vệ tùy thân của hắn.



Thiên Bảo nữ vương sớm đã không còn bộ dáng của nữ vương nữa, cung kính khoanh tay mà đứng. Tuyên Vương lại không hề nhìn nàng mà nhìn ta. Ánh mắt biến sắc, ngọn lửa nóng như thiêu như đốt, tưởng chừng có thể bốc cháy lên thật. Ta không thể động đậy, cũng không nói nên lời, lại cảm giác toàn thân thật không thoải mái, thật sự rất không thoải mái, giống như có sâu lông đang bò đầy người vậy… Thật sự có cảm giác như hắn đang dùng ánh mắt để lột sạch quần áo trên người ta. Tuy nói rằng thân thể này không phải của mình…



Hắn cười, nhìn ta nói: “Không cần phải dịch dung cho nàng. Bổn vương sẽ áp giải nàng đi hiến cho hoàng thượng…”



Trong lòng ta bỗng nhiên trầm xuống, hiểu được suy nghĩ của hắn. Hắn giả xưng đem ta giao trở về triều đình, Tiểu Phúc Tử tất sẽ không hoài nghi gì. Dù sao thì hắn hiện giờ cũng là trung thần cứu giá hoàng hậu nương nương. Làm gì có ai lại đi nghi ngờ hắn chứ. Đến nửa đường, hắn muốn mang ta đi đâu mà chẳng được?



Hắn bỗng nhiên chuyển ánh mắt qua nhìn Thiên Bảo nữ vương, nói: “Ngươi ra ngoài trước đi…”



Trong lòng ta dâng lên dự cảm xấu. Loại ánh mắt này của hắn, lạnh lẽo tàn khốc như băng…




Ta không khỏi lửa giận bốc tận trời, giãy dụa muốn thoát ra khỏi gọng kiềm của hắn…



Con ngươi đen nhánh trong đôi mắt hắn càng thâm sâu, thâm đến mức cơ hồ muốn cắn nuốt ta. Ta thầm than không ổn. Tình hình của hắn lúc này, ta thường xuyên nhìn thấy nó xuất hiện trên mặt Tề Thụy Lâm.



Ta vội ngừng giãy dụa, giả trang một khuôn mặt tươi cười, thật cẩn thận nói: “Vương gia, người xem, ta cũng tỉnh rồi. Ngài là Vương gia, gặp nhau thế này hình như không hợp lễ tiết lắm. Vậy có thể cho phép ta mặc quần áo vào được không?”



Tuyên Vương hạ tầm mắt di xuống. Ánh mắt kia rất có thực chất, quét vài vòng qua lại trên người ta. Ta không khỏi muốn dùng tay che khuất mấy vị trí mấu chốt trên người, nhưng hai tay đều đang bị hắn nắm chặt. Ta cảm thấy mình chẳng khác nào một con heo trống trơn đang bị hắn xem xét kỹ càng, lo nghĩ xem nên xuống tay nơi nào trước…



Ta nghĩ, vụ cưỡng hiếp lần này, e rằng thật sự muốn tiến hành rồi. Lại nghĩ, dù sao thân thể này cũng không phải của ta, ngươi muốn làm gì thì làm đi…



Lại cảm giác thấy hắn nhẹ nhàng buông mình ra. Ta vội nghiêng ngả lảo đảo chạy ra trước, tùy tay cầm một chiếc áo dài phủ lên người. Mặc quần áo vào rồi mới cảm thấy tốt hơn rất nhiều, ít nhất con người cũng có chút tôn nghiêm…



_________________