Thệ Bất Vi Phi
Chương 279 : Lạc nhạn
Ngày đăng: 23:56 21/04/20
EDITOR: DOCKE
Đúng lúc này, nàng nghe được ngoài khoang thuyền truyền đến tiếng cười của tỷ tỷ, vang đến tận mây xanh. Thật bất ngờ, nàng nhìn thấy Tuyên Vương cũng nở nụ cười. Khóe miệng cong lên rất ôn nhu. Nàng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hắn thế này bao giờ, toàn thân đều tràn đầy nhu tình. Nàng nghĩ, người hắn yêu thích, hóa ra là tỷ tỷ.
Hắn đứng dậy, để lại nàng một mình một bóng trong khoang phòng lộng lẫy, bước ra khỏi phòng không chút do dự. Vừa đi ra, khóe miệng hàm tiếu, vừa nhìn nữ tử đang ngửa mặt lên trời mà cười kia. Nàng đang chỉ huy hai gã thuyền viên câu cá. Câu được một con cá rất hung hăng. Cho dù miệng đã bị mắc vào lưỡi câu, nhưng vẫn không ngừng dãy dụa trong không trung.
Nàng thấy vậy liền cười ha ha, vừa cười vừa mắng: “Đồ cá chết, đồ cá thối. Dù ngươi có dãy dụa thế nào thì cuối cùng cũng phải vào nồi thôi…”
Miệng thì mắng, nhưng mắt lại nhìn qua Tuyên Vương, khiến cho Lạc Nhạn không thể không hoài nghi. Tỷ tỷ nàng từ nhỏ đến lớn, ngay cả một con kiến cũng không dám dẫm lên, nay lại đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, mắng Tuyên Vương.
Mấy món Tuyên Vương muốn dùng đều có thủ hạ đi thu thập mua đồ ăn. Vốn hắn lên bờ cũng không phải vì việc này. Ta đoán chừng, chẳng qua hắn chỉ muốn ta mất hết hy vọng. Bằng không, hắn cần gì phải cố ý vô tình, đưa ta đi đến cạnh một bảng thông cáo của quan phủ. Trên đó dán một tờ bố cáo: ‘Hoàng hậu bệnh nặng, mời tất cả lương y. Phàm là người có thể trị khỏi bệnh cho hoàng hậu đều sẽ được trọng thưởng’.
Ta nghĩ, hoàng hậu đương nhiên bệnh nặng, không chết đã là tốt lắm rồi. Ngay cả linh hồn cũng không có, sao mà bệnh không nặng cho được?
Tất cả địa phương trong thiên hạ đều có vương giả, bá giả. Làng chài nho nhỏ này cũng không ngoại lệ. Thính Đào trấn cũng có một bá giả, tên là Ngư Bá Thiên. Người này bộ dạng cao lớn thô kệch, bắp thịt cuồn cuộn, đứng lên cao có đến hai trượng. Trên mặt hắn có một vết sẹo thật dài. Nghe nói là lúc ở trên biển đánh nhau với cá mập, bị cá mập đuổi theo đến mười lý (1 lý bằng 150 trượng, tức 0,5 km), cắn bị thương. Thủ hạ của hắn có đến trăm người, mỗi người đều là ngư dân tài giỏi, bắt cá chuyên nghiệp. Sáng sớm này, bọn họ liền chạy đến bảng thông báo của quan phủ. Nghe nói, hôm nay có một tin tức rất trọng đại muốn tuyên bố. Tin tức này mà tuyên bố, nếu Thính Đào Bang của hắn hoàn thành nhiệm vụ do quan phủ bố trí thì Thính Đào Bang nho nhỏ này sẽ có thể biến thành một phú bang. Huynh đệ trong bang có thể không cần đánh cá trong nhiều năm. Hơn nữa, nếu lần này thành công, còn có lễ vật dâng cho đệ nhất đại bang Tây Nam – Hắc Phong Bang nữa. Như vậy, nói không chừng còn có thể nhìn thấy bang chủ Đình Cốc Phong của Hắc Phong Bang. Nghe nói, Đình Cốc Phong chính là đệ tử của Phúc Tường Thiên Phong, Phong Tự Bối của Tố Y Môn. Nếu được gặp hắn, nói không chừng còn có thể nhìn thấy được vị môn chủ Phúc gia như thần tiên kia. Với hắn mà nói, Phúc gia chẳng qua chỉ là một truyền thuyết. Truyền thuyết kể rằng võ công của hắn đã đạt đến cảnh giới tuyệt hảo của thần tiên. Cao thủ trong thiên hạ, ngay cả sư phụ Nhất Khôn của Thiếu Lâm Tự cũng chỉ có thể đánh một trăm chiêu với thủ hạ của hắn mà thôi. Mà vị Phúc Gia thần long thấy đầu không thấy đuôi này, Ngư Bá Thiên chỉ mới được liếc nhìn từ xa xa mà hình ảnh đã khắc sâu trong tâm trí rồi. Bởi vì, lúc hắn nhìn thấy Phúc gia, bản thân hắn đang bị cá mập đuổi theo…
_________________