Thệ Bất Vi Phi
Chương 282 : Không khống chế được
Ngày đăng: 23:56 21/04/20
EDITOR: DOCKE
Ta không kiềm chế được hét toáng lên, muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, hai tay cào cấu lung tung: “Ngươi đừng mơ tưởng, đừng hòng được như ý. Ta vĩnh viễn cũng sẽ không chấp nhận ngươi…”
Âm thanh lạnh lùng của hắn truyền tới: “Ngươi không thích ta thì có quan hệ gì chứ, chỉ cần ta thích ngươi là được…”
Hắn ôm ghìm lấy ta, đi thẳng vào khoang thuyền, nói: “Xem ra, ta đối với ngươi tốt thế nào ngươi cũng chưa từng để trong lòng. Hôm nay, ta sẽ đối xử với ngươi theo cách của ta…”
Ta giãy dụa trong lòng ngực hắn, muốn thoát khỏi hắn nhưng lại càng kích thêm cơn cuồng nộ của hắn. Hắn đá văng cửa khoang thuyền, đẩy ta xuống giường rồi đóng cửa khoang thuyền lại. Ta than thầm không tốt, trong lòng không khỏi có chút hối hận vì đã chọc giận hắn, nhìn thấy hắn cởi bỏ áo ngoài, để lộ ra khuôn ngực cường tráng, đi về phía ta.
Ta không tự chủ được lui dần về phía đầu giường, run rẩy nói: “Ngươi đừng tới đây…”
Không còn nghi ngờ gì nữa, giọng điệu của ta đã làm gia tăng dục vọng chinh phục của hắn. Hắn cười tà mị, đi tới chỗ ta, nói: “Ngươi là nữ nhân của bổn vương. Bổn vương muốn thế nào thì được thế ấy…”
Ta hít sâu một hơi, nghĩ rằng, nhất định phải trấn định lại. Bỗng nhiên trong lúc đó, ta nghe thấy chính mình lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Nếu như ngươi làm như vậy, vậy thì, trừ phi ngươi có thể di hình thêm một lần nữa, tìm một thân hình khác, bằng không, chúng ta sẽ cách biệt hoàng tuyền, vĩnh viễn không gặp lại…”
Gã sai vặt kia cười lạnh một tiếng, lại không nói gì. Nhưng Ngư Bá Thiên có cảm giác hắn không nói gì còn làm cho người ta khó chịu hơn cả lúc nói chuyện nữa. Quả nhiên, vị công tử cao quý kia nói: “Được, chúng ta vào gian này vậy. Cho dù ngươi có ngồi đối diện với hắn, hắn có thể nhận ra ngươi sao?”
Ngư Bá Thiên thầm nghĩ, vì sao tên công tử cao quý đó luôn nói những lời này? Thật là khó hiểu quá.
Bọn họ đi lên lầu, quả thật ngồi xuống trước mặt ân nhân. Còn ân nhân, chẳng qua vẫn uống từng ly từng ly một, làm như không hề trông thấy.
Gã sai vặt kia liền chớp mắt vài lần, lại thấy vị công tử cao quý kia ghé vào tai hắn nói nhỏ. Gã sai vặt lập tức không dám chớp mắt nữa.
***
Ta cùng Tuyên Vương ngồi ở cái bàn đối diện Tiểu Phúc Tử. Ta nhớ đến phương thức liên lạc của chúng ta, dùng số lần chớp mắt để thay cho ngôn ngữ. Đáng tiếc, ta mới chớp mắt vài lần, Tuyên Vương liền ghé vào tai ta nói nhỏ: “Ta biết các ngươi có một loại phương pháp liên hệ. Ta đã cùng Thiên Bảo nữ vương thảo luận rất nhiều lần mới tra ra được, chính là chớp mắt. Ngươi cũng đừng dùng cách này nữa, bằng không ta sẽ coi như ngươi đã làm trái với quy tắc đánh cược của chúng ta. Như vậy, ta sẽ mang ngươi rời bến. Ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Ta đành phải ngưng chớp mắt, nghĩ rằng. Tuyên Vương này thật sự là tâm tư kín đáo. Ngay cả phương pháp này cũng đều bị hắn truy biết. Nếu hắn đã bắt được nhược điểm này rồi không tuân thủ quy ước thì thật sự là phiền phức to. Ta đành phải thôi không chớp mắt nữa, sầu thương dâng lên. Hiện giờ cũng giống như Tuyên Vương, trên mặt ta có một lớp hóa trang. Nhưng cho dù có tháo mặt nạ da người này xuống thì khi Tiểu Phúc Tử nhìn thấy, chẳng qua cũng chỉ là Trầm Ngư – hung thủ ám sát hoàng hậu. Làm sao có thể nghĩ đến chuyện hoàng hậu đã biến thành Trầm Ngư. E rằng chuyện này sẽ chẳng có ai tin nổi. Thấy Tiểu Phúc Tử ở đối diện cứ không ngừng uống rượu, ta cũng nổi hứng muốn uống mấy ly…